Buổi tối ở bệnh viện cũng không ồn ào náo nhiệt như ban ngày.
Dù âm thanh của người đàn ông kia rất nhỏ nhưng Tần Chỉ Ái vẫn có thể nghe được một cách rất rõ ràng.
Tần Chỉ Ái sững sờ, cũng không hiểu nói như vậy là có ý gì, liền ngẩng đầu
lên, cô còn chưa kịp nhìn thấy người đàn ông kia, hắn đã buông lỏng tay
đang cầm cánh tay của cô, vòng qua người cô mà rời đi.
Cô quay đầu lại, là một người mặc đồ đen nhung.
Tần Chỉ Ái đứng ven đường nhìn một chút mới phản ứng lại, cô vừa đi vào cửa bệnh viện vừa nghĩ tới bốn chữ của người đàn ông kia: “Rời khỏi Hối
thị.”
Có phải có người đang ra tay với cô hết lần này đến lần khác là để nhắc nhở cô?
Uy hiếp, nhắc nhở… bước chân đi vào bệnh viện của Tần Chỉ Ái bỗng nhiên dừng lại.
Đầu tiên cô bị bắt cóc trong cuộc họp thường niên ở Cố thị, sau đó lại đến
mẹ bị tai nạn giao thông… hai chuyện này lại xảy ra liên tiếp như vậy,
chẳng lẽ lại có liên quan gì đến nhau?
Tần Chỉ Ái bị suy nghĩ của
mình làm cho sợ hết hồn, cô quay đầu lại theo bản năng, liếc nhìn về
hướng người đàn ông kia đã đi ngang qua, một hồi lâu sau mới trở lại
phòng bệnh của mẹ mình.
. . . . .
Mẹ Tần đã ngủ, Tần Chỉ Ái không đánh thức bà dậy.
Giờ ngọ ngày hôm sau, Tần Chỉ Ái cùng bà đi dạo ở hoa viên một lúc, tìm một cơ hội, tỏ vẻ vô ý hỏi mẹ Tần một câu: “Mẹ, sao hôm đó mẹ lại bị tai
nạn xe?”
“Mẹ đang đi bộ với các dì của con ở quãng trường gần nhà, trên đường về thì lại bị một người đi xe máy quẹt phải.”
“Vậy là ai gọi xe cứu thương? Người đụng vào mẹ sao?”
Nhắc đến đây, mẹ Tần lại có vẻ rất tức giận: “Là dì Trương của con đó, còn
tên chạy xe máy kia sau khi va vào người khác xong chẳng những có dấu
hiệu gì là dừng lại mà còn chạy nhanh hơn nữa.”
Người bình thường đụng người không phải đều sẽ dừng xe lại sao, tình huống như vậy là sao chứ?
Tần Chỉ Ái kéo tay của mẹ Tần, run rẩy một hồi.
Mẹ Tần còn đang ở bên cạnh nói một hồi liên thu bất tận, một lúc lâu sau
bà mới phát hiện hình như Tần Chỉ Ái có gì đó không ổn mới mở miệng gọi: “Tiểu Ái?”
Tần Chỉ Ái hoàn hồn, cười dịu dàng với bà: “Mẹ, sau này cần phải cẩn thận hơn một chút.”
. . . . .
Tần Chỉ Ái không biết có phải mình đã nghĩ quá nhiều hay không nhưng mà cô
nghe mẹ nói tình huống đó xong trong lòng lại trở nên thấp thỏm bất an.
Sau đó chừng mấy ngày, cô lại có chút lo lắng đề phòng, sợ lại xảy ra chuyện gì.
Từng ngày trôi qua, trong nháy mắt đã qua nửa tháng, mãi cho đến khi mẹ cô
xuất viện, bất kể là cô, hay mẹ hay Tần Gia Ngôn đều bình an vô sự, lúc
này Tần Chỉ Ái mới yên tâm.
. . . . .
Lúc này cách tết nguyên đán còn chưa tới một tuần lễ.
Chỉ về Bắc Kinh vài ngày lại đến lúc nghỉ tết, nhưng cô chỉ là nhân viên
thực tập, càng không dám nghỉ thêm nữa, nên sau khi mẹ cô xuất viện
xong, ngày hôm sau cô liền đặt vé máy bay đi Bắc Kinh.
Ở trạm xe ở Hàn Châu, lúc Tần Chỉ Ái xếp hàng qua cổng kiểm soát, có người chen lên phía sau cô một chút, ban đầu cô cũng cho là tình cờ đụng phải như ở
bệnh viện hôm trước, nhưng bên tai cô lại có một âm thanh chỉ hai người
họ mới có thể nghe thấy được: “Nếu như không muốn mẹ cô tiếp tục nằm
viện thì mau rời khỏi Hối thị.”