Tần Chỉ Ái theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại, người đàn ông vừa
nói bên tai cô không biết đã đi đâu, cô chỉ nhìn thấy những người phía
sau đang vác bao lớn bao nhỏ ra xe lửa.
Bởi vì lúc tới lượt Tần Chỉ Ái đã có chút lâu, ảnh hưởng đến việc kiểm soát nên nhân viên kiểm soát không nhịn được hối thúc cô.
Lúc này cô mới định thần lại, móc chứng mình nhân dân ra đi vào trạm xe lửa.
Cô ngồi trên tàu hỏa nhưng lại không yên lòng, cô gọi điện thoại về nhà,
mãi đến khi cô xác định được mẹ mình không có xảy ra chuyện gì thì mới
cúp máy.
Lúc cô đến Bắc Kinh đã là 8 giờ tối.
Trên đường về
Tần Chỉ Ái vẫn luôn không yên tâm, lúc đi tàu điện ngầm về nhà trọ đã
lên nhầm tàu, đợi đến khi cô nhận ra đã đến khu Đông Ngụ Hoàn.
Lộ
trình vốn chỉ cần tốn bốn tiếng đồng hồ để có thể về tới nhà, nhưng cô
lại phải đi thêm hai giờ nữa mới về được đến khu cô và Hứa Ôn Noãn ở.
. . . . . .
Lần thứ nhất có thể nói là cô xui xẻo.
Nhưng đến lần thứ hai, Tần Chỉ Ái đã không cho là vậy nữa rồi.
Buổi tối cô ngủ không yên, nằm mơ nhìn thấy mẹ máu me đầm đìa nằm trên đường lớn, sau đó cô liền giật mình tỉnh dậy, cô mở đèn, tựa đầu lên giường,
hít thở nặng nhọc rất lâu, tim mới có thể đập lại bình thường.
Cô không còn buồn ngủ nữa, ngồi chờ đến khi trời sáng mới gọi điện thoại về cho mẹ Tần.
. . . . .
Ban ngày ở công ty, trạng thái làm việc của Tần Chỉ Ái cũng không được tốt
lắm, Tiểu Vương cũng không giao cho cô quá nhiều việc, có thể là do cô
nghĩ quá nhiều, chờ sau khi cô làm xong việc, trời cũng đã tối.
Từ công ty đi ra, trên đường đến tàu điện ngầm, Tần Chỉ Ái lại gọi cho mẹ cú điện thoại thứ năm.
Có thể là do cô gọi điện thoại quá nhiều lần, mẹ Tần liền không nhịn được hỏi cô cô chuyện gì phải không?
Sao cô có thể nói những chuyện như vậy với bà, chỉ nói đại ý là sau khi bà bị tai nạn cô lại sợ bà xảy ra chuyện gì không ổn.
Mẹ Tần nghe vậy liền cười an ủi vài câu, có thể là an ủi của mẹ cô có tác
dụng, sau khi cô cúp máy, tâm tình của cô tốt hơn rất nhiều, cô cong
môi, cất điện thoại vào trong túi, bên cạnh liền có một người đàn ông
giật túi của cô.
Cô liền đến sở cảnh sát gần đó báo án, để lại số điện thoại ở phòng trọ mà cô và Hứa Ôn Noãn thuê.
Về đến nhà chưa được mấy phút, liền nhận được điện thoại của cảnh sát gọi
tới, nói là đã tìm được túi của cô, là một bảo vệ phát hiện trong thùng
rác ở khu tàu điện ngầm.
Sau khi Tần Chỉ Ái đến lấy lại túi, kiểm tra đồ trong túi của mình, lại không thấy thiếu gì cả, sau đó liền quay lại nhà trọ.
Bởi vì thời điểm cuối năm trường xuất hiện rất nhiều tình trạng trộm cướp
nên Tần Chỉ Ái cũng không để ý nhiều, đến tối, khi cô tắm xong nằm trên
giường, lúc cầm điện thoại chơi, trong lúc đó lại có một tin nhắn được
gửi tới: “Rời khỏi Hối thị, đừng để tôi nhắc cô lần thứ tư, đừng quên,
cô chẳng những còn mẹ mà còn có em trai của cô nữa.”
Văn bản hay lời nói lúc này lại truyền tới những cảm giác mãnh liệt.
TayTần Chỉ Ái run lên, điện thoại từ trên tay rơi xuống, rớt lên vai cô.
Đau làm Tần Chỉ Ái nhíu mày một hồi, sau đó liền ôm chăn ngồi dậy.
Bị bắt cóc ở cuộc họp thường niên ở Cố thị không phải là chuyện bất ngờ,
tai nạn của mẹ… Hai cơn ác mộng này không phải là kết thúc mà chỉ là mới bắt đầu…