Tần Chỉ Ái do dự không quyết.
Tần Chỉ Ái kéo tay Tần Chỉ Ái đến trước cột đèn, hất mắt nhìn ý bảo cô thử xem sau đó đi xa một chút, quay lưng về phía cô.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Dư Sinh vài giây, cầm bút lên, nhanh chóng viết lên tờ tiền một hàng chữ.
Cô vừa đóng nắp bút, Cố Dư Sinh nghe thấy liền nghiêng đầu: “Xong rồi?”
“Dạ.” Tần Chỉ Ái nhẹ giọng gấp tờ tiền lại.
Cố Dư Sinh đi đến trước mặt cô lần nữa, giơ tay chỉ những cửa hàng tiện lợi còn sáng đèn: “Em chọn một cửa hàng đi.”
Tần Chỉ Ái nhìn một chút.
Cố Dư Sinh cúi đầu liếc mắt nhìn tờ tiền giấy, trên đó có vài chữ rồng bay phượng múa, đặc biệt bắt mắt.
Tiểu Phiền Toái, anh thích em.
Đột nhiên lúc nãy hắn lại nhớ đến những lời Lục Bán Thành nói với
hắn, không hiểu sao lúc hắn đặt bút xuống lại muốn viết những chữ này.
Thế giới rộng lớn như vậy, tờ tiền này cũng sẽ bay từ túi người này
sang túi người khác, một năm, năm năm, mười năm… Thậm chí năm mươi năm
sau, có khi nào tờ tiền này lại đến tay cô không, cũng có thể mãi mãi
cũng không đến tay cô.
Nhưng một trò chơi lãng mạn như vậy, hắn muốn thử chơi cùng cô một chút.
Đợi đến một ngày nào đó cô có thể cầm tờ tiền này trên tay, cô nhất
định sẽ nhớ đến lúc này, khi đó có phải cô sẽ rất cảm động không?
Cố Dư Sinh nghĩ tới đây, mặt mũi lại hiện ra nét ôn hòa.
“Tiên sinh, tổng cộng 15 đồng.” Cô thu ngân nói lần thứ hai rồi, hắn mới nghe thấy.
Cố Dư Sinh vội vàng đưa tiền.
. . . . . . .
Về đến nhà đã là gần ba giờ.
Tần Chỉ Ái tắm xong trốn trong phòng tắm cũng không trang điểm lại,
sau khi ra ngoài liền tắt đèn lớn, mới leo lên giường, Cố Dư Sinh đã nằm trên giường từ lâu, thấy cô nằm xuống liền trở mình nằm lên người cô.
Có lẽ là do nụ hôn lúc nãy ở quãng trường vẫn còn chút dư âm, lúc này nhiệt độ trong cơ thể hắn vẫn còn chưa tiêu tan, động tác của hắn rất
gấp gáp, cũng không chờ cô hoàn toàn thích ứng đã chiếm lấy thân thể của cô.
Hắn quấn lấy cô một lúc lâu, sau khi kết thúc, hắn cũng không sốt
ruột rời đi mà tiếp tục để trong cơ thể cô, cảm thụ nhiệt độ cơ thể cô.
Hơi thở ồ ồ của hắn dần dần lắng lại, lại lưu luyến không rời chiếm
lấy môi cô, ôm eo cô, trở mình, thay đổi tư thế, tiếp tục liên thu bất
tận, triền miên không dứt.
Sau khi kết thúc, Tần Chỉ Ái mệt đến ngủ say.
Cố Dư Sinh nằm dưới người cô, cảm nhận được hơi thở đều đặn của cô
xong, hắn mới nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó lặng lẽ vén chăn lên,
đứng dậy đi đến phòng thay đồ, thay một bộ đồ thể dục, sau đó lại ra
ngoài, Cố Dư Sinh rón rén cầm bóp tiền, liền mở cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng xuống lầu, đi tới gara.
Cố Dư Sinh sợ làm người đang ngủ say trong biệt thự thức giấc, khởi
động xe rất chậm, vừa ra khỏi của lớn biệt thự hắn mới dám tăng tốc.