Mười phút sau, hắn đã đến trước cửa hàng tiện lợi lúc nãy.
Cố Dư Sinh xuống xe, đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi mà Tần Chỉ Ái đã chọn.
Qua khoảng một thời gian dài như vậy cũng không có khách, nhìn xuyên
qua cửa kính, Cố Dư Sinh liền nhìn thấy nhân viên thu ngân nằm nhoài
trên quầy thu ngân buồn ngủ.
Hắn đẩy cửa vào, khiến loa phát ra âm thanh: “Chào mừng quý khách.”,
nhân viên thu ngân bị đánh thức, liền ngước lên nhìn Cố Dư Sinh, đôi mắt hắn sáng ngời, sau đó liền nuốt một ngụm được bọt, lễ phép nói: “Chào
mừng quý khách.”
Cố Dư Sinh từ từ đi đến quầy thu ngân.
Nhân viên thu ngân nghĩ rằng hắn cần mình giúp, đại loại là có thứ
này thứ kia không, nên lại dùng giọng nói trong trẻo mở miệng: “Tiên
sinh, tôi có thể giúp gì được cho ngài?”
Cố Dư Sinh vẫn không phản ứng, hắn móc tiền trong bóp ra, lấy ra một
xấp tiền, đặt trên quầy thu ngân, sau đó mở miệng: “Tối nay ngoài cô ra
còn nhân viên thu ngân nào khác nữa không?”
Nhân viên đó vội vàng lắc đầu.
“Vậy có thể làm phiền cô…” Cố Dư Sinh vừa nói, vừa để tiền trong bóp
lên bàn, sau đó lại sợ người kia nghĩ hắn là lừa đảo, lại đưa tiền đến
trước mặt nhân viên kia, nói tiếp: “…Đêm nay thu được những tờ 100 tệ
nào có chữ viết thì cô có thể đưa cho tôi xem một chút không?”
Sau khi nói xong, hắn lại cầm những tờ tiền trên bàn chiêm nghiệm, sau đó lại bổ sung một câu: ‘Đây là thù lao của cô.”
Nhân viên thu ngân đó sáng con mắt lên, cô không chút do dự liền kéo két tiền ra, đem những tờ giấy bạc 100 tệ tìm từng tờ.
Nhân viên cầm trong tay khoảng hai mươi tờ 100 tệ, tìm một hồi mới tìm thấy hai tờ có chữ viết trên đó.
Tờ thứ nhất là quảng cáo.
Tờ thứ hai, dùng bút bi màu đỏ để viết, hình như là tên người.
Hắn mua hai cây bút màu đen mà… Cố Dư Sinh lật qua lật lại hai tờ tiền một lần, liền ngẩng đầu lên: “Không còn tờ nào nữa sao?”
“Không còn ạ.” Nhân viên thu ngân lắc lắc đầu, nhìn những tờ giấy
tiền hắn để trên bàn, nghĩ số tiền tối nay cô thu được còn chưa lớn bằng số tiền hắn để trên bàn, nên không lo lắng gì mà đưa hết sắp tiền mệnh
giá 100 tệ cho hắn: “Không tin ngài tự mình xem đi.”
Cố Dư Sinh không từ chối, nhận lấy, lật những tờ giấy màu đỏ kia qua
một lần, mỗi tờ đều giống như lời nhân viên kia nói, không có một vết
mực nào.
Không đúng a, rõ ràng hắn đã chính mắt nhìn thấy Tiểu Phiền Toái đi
vào cửa hàng tiện lợi này mà, lúc tính tiền đưa tờ tiền màu đỏ… Sao lại
không có tờ tiền kia?
Lẽ nào cô không có viết gì trên chữ, hoặc là khi viết xong rồi cũng không dùng tờ tiền đó để mua đồ?
“Tiên sinh, xin hỏi có vấn đề gì không?” Nhân viên kia thấy Cố Dư
Sinh còn đang cầm cọc tiền, lại nhìn vào hư không không nhúc nhích, cô
không nhịn được liền hỏi.
Cố Dư Sinh hoàn hồn, đưa lại tiền cho nhân viên thu ngân, nói Cảm ơn
một tiếng, sau đó quay người đi đến cửa, lúc chuẩn bị kéo cửa ra, Cố Dư
Sinh lại quay đầu hỏi: “Tất cả những tờ 100 tệ thu được tối nay đều ở
trong này sao?”