Xung quanh cô bỗng chốc đều tràn ngập mùi hương thanh đạm độc nhất vô nhị của hắn, pha thêm mùi thuốc lá nhàn nhạt, dễ ngửi mà lại mê người.
Đầu óc của cô nhất thời trống rỗng, tim cũng không ngừng đập thình thịch.
Hắn vây cô giữa mình và mặt bàn đá hoa cương cảm thạch, trong lúc đó, hắn lại không nói gì, ngoại trừ nhìn cô cũng không làm thêm bất cứ hành động nào.
Hắn là người đàn ông mà cô đã yêu rất nhiều năm… Đâu phải dễ dàng được hắn nhìn chăm chú như vậy?
Lúc hắn đẩy cô xuống bàn trà, cô muốn hỏi hắn: “Anh muốn làm gì?”
bỗng nhiên đầu lưỡi giống như bị thắt lại, một âm thanh nhỏ cũng không
phát ra được, hai gò má từ từ ửng hồng.
Hắn giống như cố ý vậy, làm cho cô đỏ mặt một giây, hắn lại hạ người
xuống một chút, thu hẹp không gian của cô, đem lồng ngực rắn chắc hạ
thấp xuống người cô.
Hơi thở của hắn phả vào da thịt của cô, cả người cô đều có thể cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ người hắn.
Mặt của cô ửng hồng, đầu ngón tay run run muốn bắt lấy gì đó để ổn
định tâm tình của chính mình, nhưng cuối cùng lại chạm đến gạch đá hoa
cương lạnh lẽo.
Hắn phát hiện cử động luống cuống của cô, cánh tay chống hai bên đầu
cô gấp lại, ép cô càng thấp hơn, cô cảm nhận được hô hấp của hắn phả lên mặt cô, nhiệt độ tê tê khiến cho hô hấp của cô càng ngày càng đông
cứng.
Môi của hắn từ từ rơi xuống, cách môi của cô một centimet thì dừng
lại, cô không tự chủ được nín thở, hai lông mi nhắm lại run rẩy, mà động tác của hắn lại dừng lại.
Hắn muốn hôn lại không hôn, chọc cô như vậy, khiến cô càng căng thẳng.
Nhiều lần Tần Chỉ Ái muốn ngẩng đầu hôn hắn.
Ngay lúc cô không khống chế được, lúc chủ động ngẩng đầu lên, môi của hắn cũng chầm chậm rơi xuống môi cô.
Sau đó, cô cảm giác được môi của người đàn ông này rất nhẹ rất nhẹ nhàng vuốt ve môi cô.
Một luồng điện mãnh liệt truyền khắp người Tần Chỉ Ái, cô không khống chế được run rẩy một hồi.
Phản ứng nhỏ bé của cô kích thích hắn, tay hắn chống trên khay trà từ từ đan vào mái tóc mềm mượt của cô, dừng lại ở sau gáy của cô, điên
cuồng ấn lên môi cô những nụ hôn cực nóng.
Trong trí nhớ của Tần Chỉ Ái, lần này lại giống như đây là lần đầu
tiên cô hôn hắn… Mang theo một cảm giác hận không thể nuốt hết xương cốt của cô vào bụng.
Hắn kịch liệt như vậy, làm cho cả người cô bắt đầu nóng lên, run động.
Mãi đến khi hắn dừng lại, trời đất vẫn còn xoay vầng.
Sau đó cô mới phát hiện hắn lại dùng một cái hôn trêu chọc cô kiễng chân đến mềm oặt, không còn chút sức lực nào.
Qua hai giây, hắn lại cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó từ khóe môi, hôn một đường xuống cổ, xương quai xanh…
Dưới nụ hôn lúc nặng lúc nhẹ của hắn, cô đã mơ màng rồi, lúc này áo của hắn và cô từng cái từng cái lại rơi xuống đất
Nhiệt độ bên trong ngày càng cao.
Âm thanh kiều diễm miên man của cô tinh tế phát ra.
. . . . . .
Sau đó.
Cố Dư Sinh đặt Tần Chỉ Ái trên người mình, không rời đi, đầu ngón tay của hắn lưu luyến di chuyển chậm chậm trên da thịt cô, trượt tới bên
hông trái của cô, cô nhíu mày, phát ra một tiếng hừ nhẹ không bình
thường, hắn mới hiểu rõ, sau đó liền đẩy cô lên, nhìn về phía hông trái
của cô.