Có một vết bầm nhỏ ở đó, trên da thịt trắng như tuyết đặc biệt bắt mắt.
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm vết máu bầm bên hông Tần Chỉ Ái trong chốc
lát, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Là vừa rồi, lúc anh đẩy em bị thương sao?”
Tần Chỉ Ái nghe xong lời nói của Cố Dư Sinh, từ từ mở mắt, nhìn theo
tầm mắt của hắn, lại không hiểu hắn đang hỏi gì mờ mịt “Hả” một tiếng.
Cô còn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn, đáy mắt còn sót lại một tia động tình, khiến cả người trở nên xinh đẹp cực kỳ.
Cuống họng Cố Dư Sinh căng thẳng, đầu ngón tay vuốt ve hông của cô, âm thanh khàn khàn hỏi lại: “Chỗ này”
“Ừm” Tần Chỉ Ái nhất thời hiểu ý của hắn, gật nhẹ đầu một cái, sau đó vừa định nói với hắn: “Không sao, đã hết đau”, cô liền nhìn mắt hắn,
thấy một tia xin lỗi và đau lòng.
Cô giống như bị điểm huyệt vậy, cả người cứng đờ, những lời muốn nói cũng không nói ra.
Cố, Cố Dư Sinh cảm thấy có lỗi và đau lòng?
Cô, cô có phải nhìn lầm rồi không?
Tần Chỉ Ái nháy mắt một cái, vừa mới cẩn thận phân tích biểu hiện trên mặt của hắn, không phải mình vừa nhìn thấy áo giác…
Hay là…
Chữ “chứ” nghi vấn còn chưa nói xong nghĩ xong trong lòng, Cố Dư Sinh bỗng nhiên cúi xuống, nhẹ nhàng dán môi lên hông của cô, giống như
thương tiếc bảo bối đáng giá nhất trên đời vậy, dùng sức rất nhẹ mà hôn.
Hắn hành động như vậy, có phải là đang an ủi cô không?
Nếu là vậy, sao hắn lại phải an ủi cô?
Hình như hắn đối với cô ngày càng có rất nhiều, rất nhiều... Ngày hôm nay còn đối xử với cô rất tốt còn nhắn tin, tính khí cũng tốt hơn
nhiều, cũng nhẫn nại hơn rồi… So với những ngày đầu cô vào ở trong biệt
thự đã thay đổi, có phải hay không là…
Trong đầu Tần Chỉ Ái hiện ra rồi lại bị những suy nghĩ đó, lại nghĩ
đến lúc hắn áp chế cô, những hành động ấm áp lại hiện lên lần thứ hai.
Có điều đêm cô nhìn thấy dây chuyền, nghĩ tới đây cô liền dừng lại,
qua một lúc lâu, cô mới có dũng khí đem tất cả các ý nghĩ trong đầu ngã
bài…
Những thay đổi của hắn, có phải là… bởi vì cô không?
Thân thể Tần Chỉ Ái run lên một hồi, trong lòng hỗn loạn, cực kỳ hỗn loạn.
Cố Dư Sinh đau lòng nhìn vết máu ứ đọng bên hông cô, trằn trọc ở đó, chạm khẽ một hồi lâu, mới từ từ rời môi đi.
Cử động thân mật như vậy lại khiến cho dục vọng của hắn bùng lên càng mạnh, hắn ngước mắt, nhìn toàn thân của cô lưu lại những dấu vết của
hắn, hô hấp một trận, lại nhịn không được chôn môi vào cổ trắng như
tuyết của cô…
Ngọn lửa bùng lên ngày một lớn.
Hô hấp của cả hai người vừa nặng vừa rối loạn.
Tần Chỉ Ái bị Cố Dư Sinh trêu chọc cả người từng trận lại từng trận
tê dại, cô cũng không có cách nào suy nghĩ tới những thay đổi của Cố Dư
Sinh có phải là bởi vì cô không nữa…
. . . . . .
Hai người kịch liệt không biết bao lâu, Cố Dư Sinh lại thay đổi một tư thế khác.
Hắn lại còn muốn sao?
Tần Chỉ Ái vừa nghĩ tới một quá trình vừa mệt nhọc lại vừa trêu ngươi như vậy, chân liền bắt đầu run, cô muốn mở miệng ngăn cản Cố Dư Sinh,
cửa thư phòng lại vang lên tiếng của quản gia: “Thiểu gia, tiểu thư, tới giờ ăn cơm tối rồi.”