Tần Chỉ Ái giống như nắm được một nhánh cây cứu mạng vậy, không hề
nghĩ ngợi đẩy Cố Dư Sinh ra, ấp úng nói câu: “Ăn cơm”, sau đó liền nhặt
quần áo trên mặt đất, nhanh chóng khoác lên người, cầm túi liền chạy ra
khỏi thư phòng.
Cố Dư Sinh nhìn bóng lưng của Tần Chỉ Ái chạy trối chết, không nhịn
được bật cười, hắn đợi đến khi cửa phòng ngủ sát vách có tiếng đóng lại
mới từ từ khom nhặt quần áo của mình, đi vào nhà vệ sinh…
. . . . . .
Lúc Cố Dư Sinh xuống lầu, Tần Chỉ Ái đã ngồi trên bàn ăn, không biết cùng quản gia nói gì, trên môi vẫn còn đang nở nụ cười.
Có điều, khi nghe đến tiếng quản gia quy củ chào “Thiếu gia” một
tiếng xong, cô nhanh chóng quay qua nhìn hắn một chút, sau đó lại cúi
đầu đỏ mặt.
Đây là thẹn thùng sao?
Tâm tình của Cố Dư Sinh tốt lên, còn vui vẻ “Ừ” với quản gia một tiếng.
. . . . . .
Cơm nước xong, Tần Chỉ Ái cùng quản gia đi tản bộ trong vườn một vòng, mới trở về phòng ngủ.
Cố Dư Sinh không buồn ngủ, thấy còn có một vài văn kiện chưa xử lý, liền bảo quản gia rót một ly café, đi tới thư phòng.
Đợi đến khi xử lý xong mọi chuyện đã là mười một giờ khuya.
Cố Dư Sinh dựa vào lưng ghế dựa, xoa xoa mi tâm, lúc mới vừa chuẩn bị đứng lên về phòng ngủ, nhìn thấy một phong thư hồng nhạt bị một văn
kiện lớn che.
A, phải rồi, suýt nữa hắn quên, là thư tiểu A hồi âm trả lời thư của hắn.
Cố Dư Sinh nghĩ buổi chiều đã nhiệt tình như vậy, vào lúc này trở về
phòng cũng không tiếp tục lôi kéo cô bé kia nữa, đơn giản tìm một tư thế thoải mái dựa vào ghế, mở thư, xem lướt qua thư của Tiểu A.
“S Quân, nói cho anh biết một tin tốt, tháng sau tôi có thể hoàn toàn trả hết nợ của ba tôi rồi!”
“S Quân, tôi thích một người, nhưng hắn làm rất nhiều chuyện khiến
tôi khổ sở, nhưng mà hắn cũng làm một chuyện khiến tôi rất vui vẻ, mặc
dù là tôi lừa gạt hắn, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.”
Đọc đến hai câu Tiểu A viết, Cố Dư Sinh lấy viết từ trong ngăn kéo, cầm bút viết thư hồi âm ngay.
Ba của Tiểu A đánh bạc thiếu tiền, cô đã kể cho hắn nghe từ lâu, có
điều sau đó cô nói với hắn, cô tìm được một công việc tốt, có thể kiếm
được rất nhiều tiền để trả nợ.
Hắn chưa từng hỏi cô tìm được việc gì, cô cũng không nói, bất quá bây giờ cô đã có thể trả hết món nợ đó, Cố Dư Sinh đầu thư đã chúc mừng cô
một hồi.
Giống như thường lệ, những đề tài cô nhắc đến trong thư, hắn lưu loát trả lời nửa trang, ở cuối thư lúc sắp kết thúc, hắn lại nghĩ đến người
đàn ông mà cô viết, dừng lại một lúc, cuối cùng viết câu: “Tiểu A, cô
còn nhớ tôi đã từng nói với cô, tôi tuyệt đối sẽ không yêu bất cứ ai
không?”
“Khi đó, cô hồi âm trả lời rằng, tình yêu không phải là thứ nói khống chế là có thể khống chế được, ai cũng không trốn thoát.”
“Tôi hiện tại đã rơi vào thế giới không thể trốn thoát.”
Viết tới đây, Cố Dư Sinh liền nhớ lại chuyện Tần Chỉ Ái nói dối hắn.
Hắn không ngốc, hắn biết rõ những lời của cô đều là nói dối, cái cớ của cô đều là do cô không muốn dùng tiền của hắn.