Cố Dư Sinh định ký tên S Quân trên tờ giấy bỗng nhiên dừng lại.
Cố Dư Sinh cũng là con gái, con gái sẽ hiểu rõ con gái đúng không?
Hắn suy nghĩ một chút, liền quay mặt giấy nhanh chóng viết một câu:
“Tiểu A, nếu như một người phụ nữ sống chết không chịu dùng tiền của một người đàn ông, cô có biết tại sao cô ấy lại như vậy không?”
Ký tên S Quân, Cố Dư Sinh liền miết giấy, mở ngăn kéo cầm một phong
thư nhét vào, sau đó điền tên Tiểu A và địa chỉ của cô, dán tem, kẹp vào trong tập tài liệu, để ngày mai đưa cho Tiểu Vương gửi đi.
. . . . . .
Bên trong phòng ngủ rất yên tĩnh, Tần Chỉ Ái đưa lưng về nữa bên giường còn lại, đang chìm vào giấc ngủ.
Cố Dư Sinh rón rén vén chăn, nằm xuống, không biết có phải vì tiểu A
hồi âm, hắn lại nghĩ tới việc hỏi cô ấy vì sao Tần Chỉ Ái lại không dùng tiền của mình, hắn lại không quá buồn ngủ.
Hắn đem mọi chuyện xảy ra lúc chiều nay nghĩ lại từ đầu tới đuôi một
lần, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cô bé đang đưa lưng về phía hắn mà
ngủ say.
Tiểu Phiền Toái… em có biết không?
Anh không phải vì em mới trở nên xấu tính, mà là vì em mới có tình tình tốt như hôm nay.
Anh chưa hề có một ngày vui như vậy, càng không hề nghĩ sẽ có một người khiến anh thay đổi lớn như vậy…
. . . . .. . .
Ở nhà năm ngày, Tần Chỉ Ái nhận được rất nhiều quà từ Cố Dư Sinh.
Túi xách, quần áo, giày dép…
Mặc dù Tần Chỉ Ái nghi ngờ nhưng lại không hỏi, giống như lần trước
cô nhận được quà sinh nhật của hắn ở Paris, tất cả đều hoàn hảo nằm
trong tủ quần áo của cô.
. . . . .
Ngày thứ ba ở nhà, lúc Tần Chỉ Ái ra cửa, vì tiện đường nên ghé qua thành phố A, không ngờ lại nhận được thư của S Quân.
Cô ngồi trong xe, xem xong thư của hắn.
Thì ra S Quân đã động tâm với người khác nha… thân là bạn bè, Tần Chỉ Ái thật sự rất vui vẻ, trong thư hồi âm S Quân, liền chúc phúc cho hai
người, sau đó nhìn đến câu hỏi của hắn: “Nếu như một người phụ nữ sống
chết không chịu dùng tiền của một người đàn ông, cô có biết tại sao cô
ấy lại như vậy không?” Lúc nghĩ đến chính mình cũng không có tư cách
dùng tiền của Cố Dư Sinh, cô lại buồn một chút, mới trả lời câu hỏi của S Quân theo suy nghĩ của riêng mình.
. . . . .
Thời gian như nước chảy, đảo mắt đã qua tháng mới, thời gian Lương Đậu Khấu thật sự trở về chỉ còn lại chín ngày.
Không biết có phải kinh nguyệt lại đến hay là do nhìn lịch thấy thời
gian còn ít như vậy, khiến tâm tình của Tần Chỉ Ái không tốt, nhìn ra
ngoài thấy trời âm u, tâm trạng lại càng tồi tệ hơn.
Cùng lúc đó, tổng giám đốc ngồi trong tập đoàn Cố thị cũng chẳng khá hơn, hôm nay tâm tình của Cố Dư Sinh cũng thật sự tồi tệ.
Đã liên tục mấy ngày Cố Dư Sinh không mua quà cho cô, nhưng dù hắn
mua cái gì đi nữa, cô chỉ mỉm cười nói rất thích, nhưng đùng nói là
dùng, cô thử cũng không thử, để trong phòng thay đồ không hề chạm tới.
Cố Dư Sinh càng muốn không có bất cứ việc gì, đơn giản ngồi trên ghế làm việc, nhìn chằm chằm màn hình máy tính mà thất thần.
Cho đến khi Tiểu Vương ôm chồng tài liệu vào, Cố Dư Sinh cũng không biết.
Tiểu Vương tới trước bàn làm việc, lúc chuẩn bị xem tập tin, mới phát hiện Cố Dư Sinh đang thất thần, giữa hai chân mày có vẻ rất đau xót.
Hai chữ “Cố tổng” hắn cũng không dám nói.