Thiếu gia dạo này không biết bị cái gì nữa, trước đây buổi tối thì
giao hết việc cho hắn, bây giờ lại bắt đầu dẹp hết tất cả các buổi tiệc
xã giao buổi tối.
Mỗi ngày còn chưa tới sáu giờ hắn sẽ lại ghé qua trung tâm thương mại một chuyến, sau đó lại đem một món hàng hiệu đắt giá xa xỉ về nhà.
Nhưng trừ hắn ra không ai biết sáng hôm nay Cố Dư Sinh có ý định ra
khỏi nhà, trên mặt đang nở nụ cười thì khi lên xe lập tức trở mặt, sau
đó buổi tối về nhà thần sắc lại thanh phong nho nhã như buổi sáng.
Hắn theo bên người Cố Dư Sinh lâu như vậy, hiểu rõ tính tình của Cố
Dư Sinh như vậy, nhưng hiện tại hắn có thể thấy mấy ngày qua người kia
hoàn toàn không hài lòng chút nào, nhưng tại sao về nhà lại phải tỏ ra
vui vẻ?
“Có việc gì sao?” Cố Dư Sinh đem ánh mắt mệt mỏi nhìn lâu màn hình
máy tính ra lúc giơ tay dụi dụi khóe mắt lại thoáng nhìn thấy Tiểu Vương đứng trước bàn làm việc không có chút tinh thần nào.
Tiểu Vương lập tức tỉnh táo lại, đưa tài liệu tới: “Những thứ này cần ngài ký tên, chiều nay ngài còn có một cuộc họp, còn đây là báo cáo tài vụ.”
Tiểu Vương nói rất nhiều, Cố Dư Sinh đều nghe không lọt tai, cũng
không nhớ kỹ những lời của người trước mặt mình, khi người kia nói những lời này xong, hắn cũng không muốn trả lời, phất tay ý đuổi người kia đi nhanh lên.
Tiểu Vương để tập tài liệu xuống, rời đi.
Nếu là trước đây thiếu gia nhất định là sắp phát điên rồi, nhưng hôm
nay hắn lại không phải như vậy, chỉ rũ mắt, xoa xoa huyệt thái dương,
lại còn phất phất tay.
“Thiếu gia, còn có…”
Tiểu Vương còn chưa nói hết, bỗng nhiên Cố Dư Sinh lại đứng lên, cướp phong thư từ trong tay hắn.
Tiểu Vương sững sờ còn chưa kịp phản ứng lại với hành động đó của Cố
Dư Sinh thì người kia đã lục lọi bên trong đống phong bì. Cố Dư Sinh đọc nhanh như gió, đến khi nhìn thấy thư đề tên bên ngoài là Tiểu A rút ra
một lá thư.
Tốc độ đọc của hắn trong nháy mắt chậm đi, đọc nội dung bên trong
từng chữ một, giống như là sợ lướt mất một nội dung quan trọng.
“Một người phụ nữ sống chết cũng không chịu dùng tiền của người đàn
ông, có thể có hai trường hợp, thứ nhất là rất yêu, thứ hai là không
yêu.”
“Nếu như là rất yêu, có thể là người này sợ mình tốn tiền phung phí,
sẽ bị cho là một người tham vật chất, đương nhiên cũng có thể là người
này rất muốn cùng người đàn ông của mình sống hết đời nên muốn tiết
kiệm tiền cho anh ta.”
“Nếu là không yêu người đàn ông của mình, vậy chính là người phụ nữ
này đang phân rõ ranh giới, không dùng tiền của người ngoài, không nghĩ
sau này muốn gặp lại người kia, cũng không muốn nợ ân tình của người
kia, tránh phiền phức.”
. . . . . .
Vậy, Tiểu Phiền Toái không dùng tiền của hắn là bởi vì rất yêu hắn hay là không yêu hắn chút nào đây?
Ban đầu cô cứ dính chặt lấy ông đòi gả cho hắn, chắc cô cũng phải thích hắn chứ?
Nhưng nếu cô thật sự yêu thích hắn… hắn đưa quà cho cô, ngoài lần thứ nhất cô cầm lấy xong cũng chẳng bao giờ đụng tới lần thứ hai.
Chẳng lẽ… thật sự giống như Tiểu A nói vậy, trong lòng cô đang phân
định rạch ròi với hắn, xem hắn là người ngoài, sau này không muốn liên
hệ gì với nhau nữa?
Cố Dư Sinh tưởng rằng câu trả lời của Tiểu A sẽ khiến hắn giải quyết
được vấn đề nan giải này, không ngờ lại càng làm tâm tình của hắn rối
rắm hơn, cả ngày hắn đều ngơ ngác mất tập trung.