Tiểu Vương “Vâng” một tiếng, liền khởi động xe lái về phía biệt thự.
Cố Dư Sinh không nói nữa, dựa vào lưng xe, nhìn chằm chằm bóng đêm không ngừng xẹt qua ngoài cửa xe, ánh mắt hắn hơi hoảng hốt.
Về nhà? Lúc này hắn mới có mấy ngày, mỗi buổi tối hết bận rộn, không biết vì sao hai chữ vể nhà lại trở thành câu cửa miệng.
Cố Dư Sinh không để Tiểu Vương chạy xe vào sân, đến khi Tiểu Vương lái xe đi, hắn mới từ từ nhập mật khẩu tiến vào vườn.
Hắn đứng dưới mái hiên rất lâu, mới tiếp tục nhập mật mã vào nhà.
Trong biệt thự không mở đèn, một màu đen kịt, hắn giơ tay mò trên
tường một chút mới mò được công tắc, mở đèn, thay giày, liền lên lầu.
Lầu hai so với lầu một còn yên tĩnh hơn, theo bước chân của hắn, đèn
hành lang từng cái từng cái một sáng lên, đèn phía sau hắn lại tối dần.
Trong phòng ngủ không bật đèn, rèm cửa đóng kín, đưa tay lên cũng không nhìn thấy được năm ngón.
Cố Dư Sinh sợ mở đèn lớn sẽ làm cô bé đang ngủ say trên giường thức
giấc, liền đóng cửa, theo trí nhớ đi tới bên giường, sau đó đưa tay sờ
tìm chốt đèn ngủ trên đầu giường.
Đầu ngón tay còn chưa đụng tới đèn được, trên giường bỗng nhiên
truyền tới một tiệng sột soạt, hắn nghiêng đầu, liếc nhìn bên cạnh mình
một cái, sau đó liền thấy một bóng đen ngồi dậy trên giường.
Cố Dư Sinh nhíu mày, vừa mới chuẩn bị hỏi câu: “Còn chưa ngủ?” thì
bàn tay mềm mại nhỏ nhắn đã chạm vào hông của hắn, sau đó mò từ từ lên
cánh tay, vội vàng dùng sức kéo lấy cánh tay hắn, liền khiến hắn nghiêng về phía trước, ngã trên giường.
Tốc độ của cô bé kia thật nhanh, Cố Dư Sinh còn chưa hiểu Tần Chỉ Ái đang muốn làm gì, người cũng đã bị kéo nằm trên giường.
Hắn bối rối hai giây, lại muốn đưa tay mở đèn để nhìn cho rõ cô bé
kia muốn làm gì nhưng vừa nhấc cánh tay lên, cô bé kia liền hiểu hắn
muốn làm gì, liền ngồi nhào lên người hắn, hai cánh tay mảnh khảnh lại
mạnh mẽ đè hai cánh tay của hắn xuống, đặt hai bên đầu hắn.
Đây là hành động bình thường hắn dùng để hạ gục cô, hôm nay cô đã học được rồi?
Chẳng lẽ cô lại muốn chủ động một đêm?
Thân thể mềm mại thơm ngọt của cô không ngừng áp sát vào người Cố Dư Sinh, khiến cho hắn càng kích động.
Tối hôm qua hắn nồng nặc mùi nước hoa lên giường nhưng dù sao đi nữa
đó cũng là nước hoa của hắn tự xịt, nhưng mà hôm nay lại là đồ thật nha, không giống nhau, trên người hắn thật sự tràn ngập mùi của chốn Phong
Nguyệt… Hắn dù có phải bị nghẹn cũng không muốn làm cô ô uế. . .
Cố Dư Sinh đè ép dục hỏa đang cháy bừng bừng trong người, muốn nói:
“Anh đi tắm trước”, kết quả hắn vừa mới muốn thoát khỏi tay cô một chút, chưa nói xong chữ “Anh”, người phụ nữ này giống như trong người có điện vậy, liền kịch liệt kéo hai tay của hắn xuống hông, dùng hai chân thon
dài cố định hai tay của hắn, sau đó liền ôm cổ hắn, giống như con bạch
tuột quấn chặt thân thể của hắn.
Tần Chỉ Ái chỉ sợ Cố Dư Sinh mở đèn, cánh tay không ngờ lại có thể
mạnh như vậy, xiết hắn đến nỗi thở gấp, hắn sợ mình ra tay kéo cô xuống
sẽ làm cô bi đau, nên mở miệng nói với cô: “Em nhẹ tay một chút.”