Cô bé nghe thấy lời này, không những không thả lỏng tay mà còn ngày một nắm chặt.
Cố Dư Sinh bị ghìm mạnh như vậy liền ho khan một tiếng: “Em muốn ép chết anh sao? Buông tay, buông tay!”
Cô bé kia vẫn không lên tiếng, cánh tay càng dùng sức.
Cố Dư Sinh hô hấp khó khăn, trong miệng cũng không khó tránh khỏi lớn tiếng một chút: “Em có thả ra không, nếu không anh sẽ đánh em!”
“Không bỏ, không bỏ!” Cô bé kia vừa tranh luận vừa nắm chặt hơn.
Cố Dư Sinh bị cô siết đến đỏ mặt, nếu cô không xuống chắc chắn hắn sẽ bị ghìm chết, hắn dùng hết sức mới có thể rút một bàn tay ra khỏi chân
của cô, nắm chặt cổ tay cô.
Hành động của hắn như vậy khiến cô càng hoảng, cô cứ liều mạng dùng sức với hắn nhưng hắn vẫn bị hắn từ từ gỡ bỏ.
Cô cho rằng đêm nay hắn không về mới không trang điểm, ai biết được
hắn nửa đêm giở quẻ lại trở về chứ, chỉ còn bốn ngày nữa thôi cô không
còn phải đóng thế nữa, như vậy là mỹ mãn không có bất kỳ kẻ hở nào rồi…
Tần Chỉ Ái cực kỳ hoảng loạn, mắt thấy người đàn ông đã thoát ra khỏi
người cô, cô liền càm thấy không ổn, liền dụi đầu vào cổ hắn, nhỏ giọng
yêu kiều: “Anh đừng cử động, cứ để em ôm anh như vậy một chút, được
không?”
Tim của Cố Dư Sinh vì một câu nói này liền trở nên mềm mại trong phút chốc, toàn thân giống như bị điểm huyệt, cũng không còn chút sức lực
nào.
Qua một lát, Cố Dư Sinh mới lên tiếng: “Anh không động đậy, nhưng em thả tay ra một chút có được không?”
Tần Chỉ Ái vừa định buông cổ của Cố Dư Sinh ra, nhưng vẫn chưa hoàn
toàn buông lỏng, vẫn nắm rất chặt, sau đó đầu cô cọ cọ vào ngực hắn,
nũng nịu yếu ớt hỏi: “Vậy em thả ra, anh có đánh em không?”
Hắn vừa bị cô xiết cực kỳ khó chịu, bây giờ lại nghe cô hỏi như thế, hắn thật sự muốn đánh cô lắm.
Giây trước còn mềm lòng, giờ lại trở nên khó chịu, hắn không hề nghĩ ngợi trả lời hai chữ: “Không biết.”
Hắn trả lời quá ngắn gọn, cô không tin hắn, ôm cổ hắn càng chặt, không có dấu hiệu gì là sẽ nhân nhượng
Cố Dư Sinh cũng không gấp, giơ tay lên nhẹ nhàng sờ tóc của cô, nói: “Anh nói không biết, chính là sẽ không đánh em!”
“Có thật không?” Cô bị hắn thuyết phục, lại không dám xác định, giọng trầm thấp mang theo hờn dỗi hỏi lại.
“Thật!” Cố Dư Sinh bảo đảm chắc chắn.
Đáy lòng cô có chút bất an, nhưng sức trên cánh tay lại từ từ biến mất.
Hô hấp của Cố Dư Sinh bình thường trở lại, hắn kéo eo của cô, khiến
cô gối lên lồng ngực của hắn, mềm nhẹ nói: “Tiểu Phiền Toái, em không
cần sợ anh, tính khí của anh dù có kém đến cỡ nào cũng chưa từng đánh em mà đúng không?”
“Anh trước đây chưa từng đánh em, bây giờ không đánh em, tương lai
càng không đánh em, cả đời này cũng không sẽ không bao giờ làm như vậy.”
Hắn nói rất chân thành, như đang lập một lời thề.
Nhưng Tần Chỉ Ái nghe xong lại cảm thấy chua xót.
Cả đời… Cô chỉ còn có thể ở bên cạnh hắn bốn ngày, làm gì tới cả đời?
Tâm trạng khổ sở lúc thu dọn đồ đạc hồi chiều lại bao phủ Tần Chỉ Ái.