Cô không trả lời hắn, có thể là đã tắt điện thoại rồi.
Tâm tình của hắn sung sướng để điện thoại xuống, cầm tay lái nghe tiếng hướng
dẫn trong GPS, chạy như bay trên đường cao tốc dưới ánh nắng mặt trời
long lanh.
Từ trạm thu phí gần nhất, Cố Dư Sinh phải đánh một vòng quanh Thành phố A mới có thể vòng ngược lại đường cao tốc.
Ở Thành phố A, dọc theo đường cao tốc là một Sông Tần.
Hai bên bờ sông có không ít hộ gia đình đang ở, không phải là dạng nhà có
tiểu khu mà tất cả đều là nhà tự xây, đại đa số đều có ba tầng, gác giả
nhỏ, tòa nhà nào cũng ngói đỏ tường trắng, nhìn rất đẹp mắt.
Dòng
sông này là ở đầu nguồn đổ ra biển, dòng nước rất mạnh, dù đóng cửa sổ
xe nhưng Cố Dư Sinh vẫn có thể nghe rõ tiếng nước chảy rầm rập.
Xăng trong xe không đủ, Cố Dư Sinh sợ đi giữa đường cao tốc lại hết xăng mà
không tìm được cây xăng, đến lúc đó lại phiền phức, vì vậy mà lúc nhìn
thấy trạm xăng ở xa xa liền chạy chậm lại.
Đổ xăng xong, trả tiền, Cố Dư Sinh lại tiếp tục lên đường.
Nhìn qua cửa sổ xe có thể nhìn thấy cảnh tượng trên bờ sông, đường hắn đi
càng lúc càng thấp, tốc độ nước chảy lại càng lúc càng mạnh.
Khi tốc độ xe của hắn tăng từ 0 đến 30, hắn thấy trên bờ sông có mấy đứa trẻ khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang chơi đùa.
Cũng không biết mấy nhóc đó có tranh giành gì đó không, một người trong số đó liền tháo giày nhảy vào dòng nước siết.
Cậu bé đó vừa đu vào một cây cọc, vừa hướng về phía bờ sông, không biết hô
cái gì, ngoài cậu bé đó ra những cậu nhóc khác cũng cởi dép, lần lượt
nhảy xuống.
Mấy nhóc đùa giỡn trong nước một lúc, mới phát hiện mình càng ngày càng cách xa bờ, sau đó cố gắng bơi về phía bờ.
Tốc độ của dòng nước cực kỳ nhanh, tốc độ bơi của bọn họ hoàn toàn không
mạnh bằng dòng nước, có một cậu bé sau khi mới nhảy xuống xong còn nhìn
thấy đầu, về sau lại không thấy đâu nữa.
Có thể là cậu bé đó kêu: “Cứu mạng”, mấy cậu bé kia mới quay đầu lại.
Đại đa số là trẻ em, có lẽ là do sợ, không để ý đến cậu bé cuối cùng nữa mà tiếp tục bơi vào bờ.
Chỉ có một cậu bé do dự tại chỗ một lúc lại quay đầu bơi về phía cậu bé kia.
Một người muốn bơi lên bờ đã là không dễ, đằng này lại còn phải mang theo
một người nữa mà bơi, hai người trên dòng sông nhấp nhô, nhưng làm thế
nào cũng không đủ sức.
Những bé trai trên bờ không biết đang nói gì đó, biểu hiện vô cùng nóng nảy.
Có người nhanh chân chạy về nhà cách đó không xa, chắc là tìm người
giúp.
Hai cậu bé trên sông bị nước cuốn trôi càng ngày càng xa, trên bờ có hai
cậu bé nhanh chân đuổi theo, thấy độ dốc càng ngày càng thấp, giống như
một thác nước nhỏ, nếu như lao xuống sẽ bị cuốn vào trong dòng nước
xoáy, sợ là hai cậu bé đó sẽ chết đuối. . .
Cố Dư Sinh nhìn thấy
toàn bộ những cảnh này, hầu như không hề do dự hay suy nghĩ liền đạp
thắng xe, dừng ở ven đường, nhảy qua song chắn, nhanh chóng chạy đến bờ
sông.
Hắn còn chưa cởi giày, đi đến bờ sông liền cố gắng bơi về phía hai cậu bé kia.