Hắn lấy hết công phu đã tôi rèn bao nhiêu năm trong bộ đội ra để cứu hai đứa bé cũng không thành vấn đề.
Dùng bốn chữ “nhỏ như con thỏ” để hình dung chuyện này cũng không có gì quá đáng.
Chỉ là rất nhiều lúc trên đời này lại xuất hiện những chuyện khiến người khác dở khóc dở cười.
Cố Dư Sinh cầm lấy hai cánh tay của hai cậu bé, đưa mặt của hai bé
lên mặt nước cho chúng thở, còn chưa đến được thác nước nhỏ kia đã đến
được bên bờ.
Một tay hắn cầm một chiếc cọc khô, một tay kéo hai đứa bé kia hướng về phía bờ.
Lúc hai bé kia ở trong dòng nước xoáy hẳn là đã bị giật mình, nhưng
bản năng sinh tồn của con người rất lớn, vì sức không đủ, lúc bò lên bờ
có chút vất vả, dưới tình huống cấp bách, một trong hai cậu bé lại giơ
chân lên muốn đạp nước, lại đá đúng ngay cổ của hắn.
Một cậu bé mười lăm mười sáu tuổi sức lực lúc hoảng lên lại khá lớn,
đạp vào chỗ khá yếu ớt của hắn, thêm việc hắn không phòng bị, cả người
bị cậu bé kia đạp xuống sông.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, nước ở gần bờ lại không sâu, đầu hắn bị ngã
đập vào một cục đá, khiến hắn đau đớn, trước mắt tối sầm lại, Cố Dư Sinh lại có thể ngửi thấy mùi máu tanh quen thuộc.
Hắn còn chưa kịp kiểm tra xem vết thương nghiêm trọng như thế nào, bên tai lại có vài tiếng gọi: “Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu.”
Cố Dư Sinh vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy cậu bé vừa mới đạp hắn lại
không còn sức chống đỡ, lần thứ hai rơi xuống nước, bị dòng nước cuốn đi vài mét.
Cố Dư Sinh biết rõ, đầu hắn đã bị thương, lúc này lên bờ mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
Nhưng cậu bé vừa đạp hắn sẽ chết trong dòng nước
Hắn cũng biết rõ, nếu cứu cậu bé ấy, hắn cũng sẽ không còn sức mà chết.
Hắn cũng chỉ là người ngoài, dù có cứu cậu bé kia không cũng là do
hắn lựa chọn, nhưng đối với hắn mà nói, việc này dù không phải trách
nhiệm của hắn, hắn cũng phải làm.
Dù vết thương trên đầu hắn là do cậu bé kia đạp, nhưng hắn cũng hoàn
toàn không tức giận hay do dự, liền dùng toàn bộ sức lực còn lại của
mình bơi tới trước mặt cậu bé, nắm lấy cánh tay cậu, lần thứ hai trước
khi rớt xuống thác nước nhỏ, kéo cậu bé ấy đến bên bờ.
Cậu bé đó lần thứ hai suýt nữa chết đuối đã bị dọa hết hồn nên không
còn một chút sức lực nào nữa, vết rách trên đầu Cố Dư Sinh càng đau dữ
dội, chân hình như cũng đã bị thương. Cậu bé 15 tuổi nhưng sức nặng ít
nhất cũng 50kg, hắn phải dùng hết sức lực mới có thể đẩy cậu bé đó tới
bờ sông.
Nhìn thấy cậu ấy đã an toàn, trong lòng Cố Dư Sinh thầm thở phào nhẹ
nhõm một hơi, vừa chuẩn bị bò lên bờ liền bị một dòng nước chảy xiết đột nhiên đẩy hắn ra khỏi cách bờ.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, cũng đã đến chỗ thác nước nhỏ, thế nước đẩy hắn vào xoáy nước dưới thác nước nhỏ.
Trong đầu choáng váng, trong mũi miệng Cố Dư Sinh toàn là nước
sông.
Hắn liều mạng bơi về phía bờ sông nhiều lần nhưng vừa ngước đầu lên
khỏi mặt đất, lại bị nước trên thác đổ xuống, cũng không biết đã dãy dụa trong nước như vậy bao nhiêu lần, hắn uống không ít nước, thân thể dần
dần không thể chống lại thế nước được nữa.