Lục Bán Thành?
Làm sao hắn bỗng nhiên lại đến đây ? Hẳn là tới tìm Cố Dư Sinh?
Tần Chỉ Ái vừa mở cửa, vừa mở miệng hỏi: “Cố Dư Sinh không. . . . . .”
Hai chữ “Ở nhà” còn lại chưa nói ra, thì Lục Bán Thành đã đẩy cửa lớn, vội vàng bước vào: “Tiểu Khấu, Sinh ca có về nhà không?”
Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Không, gần đây hắn vẫn chưa quay về biệt thự.”
Tần Chỉ Ái nhìn thấy Lục Bán Thành có chút lo lắng, qua một lát, vẫn không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Bán Thành: “Tối hôm qua Sinh ca không biết làm sao, mà hôm nay phát sốt, cho nên tôi bảo hắn phải đi truyền nước ở bệnh viện, nhưng hắn không chịu, lại còn đi tham gia thương hội buổi tối, hẳn là do tâm tình không tốt, uống rất nhiều rượu, tôi vốn muốn để cho Tiểu Vương dẫn hắn đi, ai biết vừa ra khỏi cửa khách sạn, thì hắn đã cầm lấy chìa khóa xe mình trước, tôi còn chưa kịp phản ứng, thì xe hắn đã biến mất bóng dáng . . . . . .”
Phát sốt? Là do tối hôm qua đứng lâu ở dưới mưa như vậy, sao lại không sinh bệnh chứ?
Mi tâm Tần Chỉ Ái thoáng nhíu lại một cái: “Chưa gọi điện thoại cho hắn à?”
Lục Bán Thành: “Gọi rồi, điện thoại tắt máy, bằng không tôi làm gì chạy đến nơi đây tìm hắn.”
Tần Chỉ Ái suy nghĩ, lại hỏi: “Vậy còn những nơi khác? Chưa đi tìm thử sao?”
”Đã tìm khắp rồi, những phòng mang tên hắn, bên nhà cũ tôi cũng có phân phó người đi tìm, bình thường hắn thích ngây ngốc ở trong mấy phòng khách sạn, tôi cũng gọi điện hỏi, nhưng không thấy. . . . . .” Lục Bán Thành ngừng lại, nói tiếp: “Như vậy đi, tôi lại đi đến mấy chỗ khác tìm thử, nói không chừng hắn đang ngây ngốc ở quán bar nào, chị sớm nghỉ ngơi một chút đi, nếu hắn trở về đây, thì gọi điện thoại cho tôi.”
”Được.” Tần Chỉ Ái gật đầu, đáp ứng.
Lục bán thành cầm chìa khóa xe, đi ra cửa lớn, đang lúc mở cửa xe, Tần Chỉ Ái nhớ đến chuyện vòng cổ Tần Gia Ngôn tặng, đêm đó lúc cô được quản gia dìu đi, Lục Bán Thành có nói là sẽ giúp cô tìm vòng cổ, cô không xác định là Lục Bán Thành tìm, hay là Cố Dư Sinh. . . . . .
Theo suy nghĩ này, động tác khoá cửa của Tần Chỉ Ái từ từ ngừng lại, cô gọi lớn về phía thân ảnh Lục Bán Thành: “Bán Thành?”
”Hả?” Lục Bán Thành đang mở cửa, quay mặt lại.
”Cái kia. . . . . .” Tần Chỉ Ái ngập ngừng, dùng cách dè dặt, hỏi tiếp: “Vòng cổ là cậu giúp tôi tìm sao?”
”Vòng cổ? Vòng cổ gì?” Lục Bán Thành tựa như đã quên, kinh ngạc hỏi lại hai tiếng, sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ “À” lên một tiếng, trả lời: “Đó là do Sinh ca tìm, anh ấy không cho tôi nhúng tay giúp đỡ, một mình ở trong đài phun nước mò mẫm suốt cả đêm mới tìm được!”
Thì ra, đúng là hắn tìm. . . . . . Tần Chỉ Ái như bị vật gì đó đánh trúng, cả người run rẩy, cô nhìn Lục Bán Thành không lên tiếng nữa.
”Làm sao vậy? Vòng cổ đã sửa xong rồi? Hắn đã đưa cho chị rồi sao?” Lục Bán Thành tựa như hiểu được chuyện gì, lên tiếng hỏi vài câu.
Đáy lòng Tần Chỉ Ái dao động, gật đầu nhẹ với Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành sốt ruột muốn đi tìm Cố Dư Sinh, sau khi hỏi xong liền khom người chui vào trong xe, hắn nhìn thấy cô, vốn định muốn đạp thẳng chân ga rời đi, nhưng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy vẫn nên nói một câu, liền hạ xuống cửa kính mở miệng nói với Tần Chỉ Ái đang đứng sau cánh cửa: “Vòng cổ đó bị đứt, chất liệu gỗ cũng không phải là rất tốt, rất khó để sửa chữa, hắn tìm rất nhiều tiệm trang sức, mất không ít sức lực mới có thể sửa chữa được.”