Lòng Tần Chỉ Ái không dễ dàng dao động, bởi vì những lời nói của Lục Bán Thành mà lại bắt đầu dao động.
Cô mất sức lực rất lớn đích khí lực, mới khiến cho mình cố gắng nở một nụ cười về phía Lục Bán Thành, sau đó “Ừ” một tiếng, biểu lộ ý cô đã nghe được.
Lần này Lục Bán Thành thật sự không còn lời nào để nói nữa, đạp chân ga, rời khỏi.
Tần Chỉ Ái ở phía sau cửa đứng một lúc lâu, mới khóa lại cửa lớn, xoay người đi về phòng.
Lục Bán Thành đến lúc này, Tần Chỉ Ái hoàn toàn không có ý định ngủ.
Trở về phòng ngủ, mới vừa ngồi ở bên giường, tay liền đụng vào vòng cổ lúc cô đi xuống lầu mở cửa cho Lục Bán Thành, tiện tay để trên giường.
Lục Bán Thành nói, hắn tìm một đêm, mới tìm được vòng cổ này.
Lục Bán Thành còn nói, hắn tìm rất nhiều tiệm trang sức, mất rất nhiều sức lực mới sửa chữa được.
Cố Dư Sinh làm những chuyện này, có phải hắn muốn biểu hiện tốt với cô không? Hình ảnh ngày đó hắn chơi từng trò chơi, chơi lại một lần những trò chơi mà Gia Ngôn đã chọn, có thể giống như suy nghĩ của cô lúc trước hay không. . . . . . Ghen?
Sau khi nghe Lục Bán Thành nói những lời này, tâm tình Tần Chỉ Ái khó dễ dàng bình phục, cô bị suy nghĩ hiện lên trong đầu mình quấy đích như từng gợn sóng nổi lên bốn phía.
Qua một hồi lâu sau, cô mới khôi phục lại bình tĩnh, cầm lấy di động nhìn thoáng qua thời gian, ước chừng đã qua nửa tiếng rồi, không biết Lục Bán Thành có tìm được hắn không?
Tần Chỉ Ái không biết rốt cuộc đây là lần thứ mấy mình cầm lấy di động lên xem thời gian, vào lúc gần mười hai giờ đêm, cô thấy Lục Bán Thành bên kia không có tin tức, không nhịn được, liền chủ động nhắn một cái tin cho Lục Bán Thành: “Có tìm được hắn không?”
Qua gần một phút, Lục Bán Thành gửi tới tin nhắn khiến cho Tần Chỉ Ái hồi thần: “Còn chưa.”
Tần Chỉ Ái mới vừa xem, trên màn hình lại bật ra một tin nhắn mới: “Hiện tại hắn có về nhà không?”
”Cũng không có.” Tần Chỉ Ái mới vừa gửi ba chữ này đi, thì ngoài cửa liền vang lên tiếng sấm cuồn cuộn, cô quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, giống với tối hôm qua, sau sấm chớp lại có một hồi mưa rào.
Vào lúc mưa khi lái xe vốn rất nguy hiểm, hiện tại hắn bị sốt, lại còn uống rượu. . . . . .
Nếu hắn ngây ngốc ở chỗ nào thì hoàn hảo, chỉ sợ là cảm xúc hắn không tốt, lái xe ẩu tả.
Đáy lòng Tần Chỉ Ái càng thêm lo lắng, cô không nhịn được mà xuống giường, ánh sáng trên phòng ngủ chiếu lên sàn nhà, không bao lâu, cô cầm lấy di động chuẩn bị nhắn tin cho Lục Bán Thành lần nữa, hỏi một câu có tìm được Cố Dư Sinh hay không, thì tầm mắt lơ đãng lướt tới ngày tháng âm trên di động.
Mười chín tháng tám. . . . . . Một ngày rất quen thuộc. . . . . .
Tần Chỉ Ái nhíu mi, cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên cô nhớ tới, ngày này không phải là. . . . . . Ngày giỗ cha mẹ của Cố Dư Sinh sao?
Hiện tại có thể nào hắn. . . . . .
Nhất thời trong đầu Tần Chỉ Ái thoáng hiện lên, bốn năm trước, sau khi cô biết tin cha mẹ hắn qua đời, khi đến nhà cũ, cô vào không được, chỉ có thể ngây ngốc ở ngoài cửa, mãi cho đến ngày thứ bảy, cô mới đợi được lúc hắn một mình từ trong nhà cũ đi ra.
Cô ngăn lại một chiếc xe đi theo sau xe hắn.
Hắn đi đến mộ viên, ở trước mộ bia cha mẹ hắn, uống rất nhiều rượu.
Lúc đó cô không xuất hiện, chỉ là nhìn trộm ở sau gốc cây nhìn hắn.
Trời mưa to như trút nước, nhưng hắn lại không có dấu hiệu như rời khỏi, cô vừa lo lắng vừa đau lòng, sau đó mới cầm ô đi đến.
Hắn biết có người ngồi bên cạnh, nhưng vẫn không lên tiếng, cô cũng không nói chuyện, bởi vì cô biết, cảm xúc khi đó của hắn rất nặng nề, cho dù cô có nói nhiều lời an ủi lời, thì cũng sẽ không khiến cho đáy lòng hắn thoải mái nửa phần, không bằng im lặng làm bạn bên cạnh.