Ép Yêu 100 Ngày

Chương 266: Chương 266: Mặc Dù Không Đẹp Nhất, Nhưng Là Duy Nhất (5)




Quả nhiên hắn đều biết . . . . . . Tần Chỉ Ái không phủ nhận, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.

Tim Cố Dư Sinh, bỗng nhiên đập nhanh, trong giọng nói mang theo một chút run rẩy rất nhỏ: “Một đêm đó, tôi mê sảng nói rất nhiều, mà cô lại giống như bây giờ, ôm lấy ta, có đúng hay không?”

Ngay cả cô ôm hắn, hắn đều biết sao? Xem ra. . . . . . Đêm đó hắn thật sự không uống rượu sao?

Tần Chỉ Ái không biết đó là những lời phỏng đoán của Cố Dư Sinh, cô không dám nói dối, thành thật đích gật đầu, lại “Ừ” một tiếng, sau đó mở miệng nói: “Tôi thấy anh rất khó chịu, muốn. . . . . . Nghĩ muốn. . . . . . khiến cho anh dễ chịu một chút.”

Cố Dư Sinh trầm mặc không nói, chỉ là cánh tay lại càng ôm chặt Tần Chỉ Ái.

Thì ra đêm đó say rượu, không phải là mơ, mà do cô chăm sóc hắn. . . . . . Hắn cứ tưởng cái ôm vào bốn năm trước là trong mộng, thì ra là thật sự.

Cho nên, cho nên. . . . .

Cố Dư Sinh không nhịn được lại siết chặt cánh tay: “Thì ra chính là em. . . . . .”

Chẳng hiểu sao hắn lại nói ra vài câu, Tần Chỉ Ái nghe thấy không hiểu, cô nhịn không được nhíu mi, lên tiếng hỏi: “Cái gì chính là tôi?”

”Thì ra chính là em. . . . . .” Cố Dư Sinh như không nghe thấy lời Tần Chỉ Ái nói, miệng lại nói câu này thêm một lần, sau đó liền cúi đầu, chôn mặt mình vào cổ của cô một lần nữa, nhẹ nhàng ma xát, khóe môi không tự chủ cong lên một độ cong lớn.

Phiền toái nhỏ, thì ra vào bốn năm trước vào cái đêm đen tối đó, cô gái đã cho tôi ấm áp chính là em. . . . . . Thật có duyên mà, có phải hay không? Tôi thích em, dĩ nhiên là người đã mang ấm áp đến cho tôi. . . . . .

Tần Chí Ái thấy Cố Dư Sinh không trả lời câu hỏi của mình, không hỏi lại nữa.

Hắn dùng sức ôm cô thật lâu, ôm đến khi cánh tay tê rần, cuối cùng mới chịu buông cô ra.

Tần Chỉ Ái từ trong lòng hắn ngước lên, lúc này mới thấy được hai gò má của hắn, sau khi phát hiện ra sắc mặt hắn rất tái nhợt, trên trán còn có từng giọt mồ hôi chảy xuống, vẻ mặt cô khẽ thay đổi, liền nâng tay đặt lên trán hắn, còn nóng hơn so với vừa rồi, lúc này cô mới vội vàng xoay người cầm lấy nước và thuốc mà vừa rồi cô thuận tay để ở trên đất đưa cho Cố Dư Sinh: “Làm sao lại nóng hổi như vậy? Nhanh uống thuốc đi, sau đó rồi đi bệnh viện khám lại.”

”Không cần đi bệnh viện đâu, tôi không có chuyện gì, uống thuốc là được rồi.” Cố Dư Sinh nhìn thuốc hạ sốt, lấy viên thuốc, sau khi nuốt vào, nhìn thấy Tần Chỉ Ái đang ngồi xổm ở một bên, liền cởi ra áo khoác trên người mình, đặt lên bậc thang ẩm ướt: “Ngồi xuống một lát, rồi hẵng đi.”

Tần Chỉ Ái không cự tuyệt, hào phóng ngồi trên áo khoác đặt trên bậc thang đất.

Cố Dư Sinh dựa vào mộ bia, cầm lấy chai nước, nhìn lên bầu trời tối như mực không nói chuyện.

Tần Chỉ Ái nhu thuận ngồi bên người hắn, cũng không mở miệng.

Tuy rằng không khí rất im lặng, nhưng lại mang theo một chút an nhàn tốt đẹp không nói nên lời.

Nhưng bầu không khí yên tĩnh như vậy, cũng không duy trì được dài lâu trong chốc lát, điện thoại trong túi Tần Chỉ Ái vang lên, cô vội vàng lấy ra, là tin nhắn Lục Bán Thành gửi tới, hỏi cô Cố Dư Sinh đã quay về nhà chưa.

Lúc này Tần Chỉ Ái mới nhớ lại, sau khi mình tìm được Cố Dư Sinh, lại quên nói cho Lục Bán Thành, cô vội vàng cúi đầu gửi tin nhắn cho Lục Bán Thành.

Vào lúc di động của Tần Chỉ Ái vang lên Cố Dư Sinh, quay đầu nhìn về phía cô, hắn không để ý rốt cuộc cô gửi tin nhắn với ai, mà chỉ nhìn chằm chằm vào sườn mặt một bên của cô hồi lâu, đợi sau khi cô cất đi di động, hắn mới thu tầm mắt, nhìn chằm chằm vào đèn đường cách đó không xa, lên tiếng gọi tên cô: “Phiền toái nhỏ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.