Tần Chỉ Ái còn chưa kéo lại khóa áo, liền quay đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Người đàn ông yên tĩnh nhìn chằm chằm vào đèn đường phía trước, không nghiêng đầu nhìn cô, qua một hồi lâu, có một cơn gió lướt qua, truyền đến trong tai giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp của hắn: “Thực xin lỗi.”
Tần Chỉ Ái thật sự không ngờ Cố Dư Sinh sẽ mở miệng nói ba chữ như vậy, trong nháy mắt cô ngồi ở nơi đó, nhìn Cố Dư Sinh chậm chạp không lên tiếng.
Cố Dư Sinh mặc dù không nhìn cô, nhưng lại biết cô đang nhìn hắn, hắn nghĩ rằng cô không phản ứng lại lời hắn là vì ba chữ kia, im lặng vài giây, mới nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt cô: “Quản gia đã đưa hộp kia cho em rồi, em có nhìn qua chưa?”
Tần Chỉ Ái không phải vì sửng sốt vì câu “Thực xin lỗi” của Cố Dư Sinh, cô kinh sợ là vì hắn vậy mà lại mở miệng giải thích với cô, lúc cô nghe thấy lời giải thích của hắn, lập tức hồi thần, nhẹ gật đầu, nói: “Nhìn rồi.”
”Nếu nhìn thấy vòng cổ đó sao em không thân thiện hữu hảo với tôi chút nào, có thể nói cho tôi biết. . . . . .” Cố Dư Sinh ngừng một chút, nghĩ cô có thể không muốn biết chuyện hắn tìm, thu hồi ánh mắt ngừng trên gương mặt cô, nói thêm một câu: “Cũng có thể nói cho Tiểu Vương.”
”Không có, rất tốt.” Tần Chỉ Ái đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ vô cùng ôn hoà của Cố Dư Sinh, có chút không thích ứng, cô nghĩ đến lời Lục Bán Thành nói rằng hắn đã tìm một đêm mất rất lớn sức lực mới có thể sửa được, nghĩ nghĩ, lại nhẹ giọng bỏ thêm một câu: “Cám ơn anh.”
”Cám ơn tôi làm cái gì?” Cố Dư Sinh cười khẽ: “Chuyện này vốn là tôi nên làm.”
Cũng do hắn ngày đó không khống chế tốt cảm xúc, dưới cơn giận dữ mà. . . . . . Cố Dư Sinh khẽ động môi, mở miệng lời kế tiếp: “Thực xin lỗi.”
Ngày đó sau khi hắn giật đứt vòng cổ, Tần Chỉ Ái thật sự tức giận.
Chỉ là vào tối hôm qua cô nhìn thấy hắn đứng lâu dưới mưa như vậy, còn tìm vòng cổ cho cô, tức giận dưới đáy lòng cô sớm đã biến mất với cúng bảy tuần tám tám ngày.
Hiện tại hắn lại liên túc nói hai lần “Thực xin lỗi”, thật sự khiến cho cô có chút ngượng ngùng : “Không liên quan.”
Kỳ thật chuyện ngày đó, cô cũng sai, cô không nên vì Gia Ngôn biết cô sắm vai Lương Đậu Khấu, liền lười biếng dùng thân phận Lương Đậu Khấu đi đến nơi hẹn . . . . . .
Hiện giờ, Lương Đậu Khấu thật sự sẽ lập tức trở về, lại tính, cô đi đến bên người hắn lâu như vậy, lại chưa có thể ở chung tốt với hắn.
Hắn đã muốn giải thích, thì cô cũng nên lui từng bước, dù sao, chỉ còn lại mười bốn ngày, cô sẽ rời khỏi bên người hắn . . . . . .
Tần Chỉ Ái thoáng nắm chặt lấy túi áo, dưới đáy mắt thoáng hiện lên một mảnh ảm đạm, sau đó cô mới hồi thần, nghiêng đầu nói tiếp với Cố Dư Sinh: “Lại nói, chuyện ngày đó, tôi cũng có chỗ không đúng, người đàn ông kia, chỉ là một người bạn em trai của tôi thôi, tôi thường xem hắn thành em trai của mình, bình thường ầm ĩ thành quen, cho nên ngày đó không chú ý, không ngờ lại bị anh nhìn thấy . . . . . .” Ngừng một chút, Tần Chỉ Ái nở một nụ cười: “Ngày đó, khẳng định là anh rất mất mặt mũi rồi? Cũng khó trách anh lại tức giận đến thế.”
”Không phải mặt mũi. . . . . .” Cố Dư Sinh chờ cô nói hết lời, liền nói ra bốn chữ, sau đó hắn mới ý thức được là mình đã nói lời đó, lập tức ngừng lại.
Không phải là mặt mũi? Thì là cái gì?
Vẻ mặt Tần Chỉ Ái buồn bực nhìn Cố Dư Sinh “Hử?” một tiếng.
Không phải mặt mũi, mà là ghen tị. . . . . . Ngày đó, không phải bởi vì cô ở một chỗ với người đàn ông khác, đánh mất mặt mũi của hắn hắn mới tức giận, mà bởi vì đố kị đến phát điên.
….