“Hả?” Lương Đậu Khấu ở bên đầu điện thoại như còn chưa nghĩ tới vấn đề này, thì đã bị Tần Chỉ Ái hỏi đến, mở miệng nói: “À, cô chờ một
chút. . . . . .”
Cách di động, Tần Chỉ Ái nghe thấy Lương Đậu Khấu dùng
tiếng Anh thấp giọng nói chuyện với người nào đó, bởi vì âm lượng có
chút, khá nhỏ, cho nên những lời cô nghe cũng không phải là vô cùng
chính xác, nhưng theo một ít chữ cái tiếng Anh, cô có thể đoán ra được,
đoán chừng là Lương Đậu Khấu đang hỏi bác sĩ về tình huống của mình.
Qua chừng năm phút đồng hồ, bên đầu điện thoại mới truyền đến tiếng trung rõ ràng của Lương Đậu Khấu “Tôi mới vừa hỏi bác sĩ chủ
trì xong, nếu thuận lợi, thì ngày mười tháng sau là có thể về nước .”
Ngày mười tháng sau. . . . . . Hôm nay là ngày hai mươi
lăm, nói cách khác, chỉ còn lại có mười lăm ngày, Lương Đậu Khấu thật sự sẽ trở lại, mà cô. . . . . . Sẽ phải rời khỏi. . . . . . Tần Chỉ Ái cử
động đầu ngón tay, hơi hơi chút cứng đờ.
Cô vốn tưởng rằng Lương Đậu Khấu còn phải một năm sau mới trở về, không nghĩ tới lại còn sớm hơn so với trong dự đoán rất nhiều.
”Còn có vấn đề khác không?” Lương Đậu Khấu nói xong bên đầu điện thoại, thấy không ai đáp lại, lại lên tiếng hỏi.
”Không, “ Tần Chỉ Ái hoàn hồn, “Không có.”
”Tuy rằng thời gian tôi trở về, sớm rất nhiều so với thời gian hẹn ước, nhưng cô cứ yên tâm, cho dù tháng sau cô chỉ thay tôi nửa tháng, thì số tiền tháng sau vẫn được gửi không thiếu một xu cho cô như cũ.” Lương Đậu Khấu nghĩ đến Tần Chỉ Ái vừa mới hỏi cô khi nào trở về
là lo lắng đến khoảng tiền đó, liền nói lại ước hẹn lúc trước của các cô một lần nữa, “Tháng sau khoảng tiền đó, sẽ trả hết xong khoản nợ của
cha cô.”
”Cám ơn.” Dừng một chút, Tần Chỉ Ái còn nói: “Vậy gặp lại?”
”Gặp lại.”
. . . . . .
Sau khi ngắt điện thoại, Tần Chỉ Ái cầm di động đứng ở
tại chỗ không nhúc nhích, trong đầu cô tất cả đều nghĩ đến thời gian
Lương Đậu Khấu nói với cô sẽ trở về.
Lúc trước cô nghĩ đến chỉ cần cô nắm lấy cơ hội được tới
gần hắn như vậy, thì sẽ giống như cô bé lọ lem, có một hồi mộng đẹp đêm
khuya, cô còn muốn mình có thể lấy luôn thân phận của Lương Đậu Khấu,
làm những việc cô từng vô số lần ảo tưởng có thể vì hắn làm, vì hắn nấu
cơm, chờ hắn về nhà, ở chung với hắn trong tốt đẹp. . . . . .
Chi đến khi cô đi vào biệt thự của hắn, như ý nguyện được bên người hắn, cô mới biết được, khi đó cô nghĩ quá đơn giản quá ngây
thơ rồi.
Quan hệ Lương Đậu Khấu và hắn không tốt, cô chỉ có thể
nghĩ biện pháp tránh khỏi hắn, cố gắng không cần trêu chọc đến hắn.
Chính là chuyện luôn phát triển khiến người không thể
khống chế, mặc kệ cô có làm thật tốt, thì luôn có thể chọc giận đến hắn. . . . . . Tuy rằng thời khắc tốt đẹp giữa hắn và cô vẫn có vài lần hiếm có như vây. . . . . . Nhưng cô phát hiện, lúc hắn đối xử tốt với cô,
càng làm cho cô khó chịu hơn so với lúc làm đau cô, bởi vì cô không phải là Lương Đậu Khấu.
Hiện tại cuối cùng Lương Đậu Khấu đã về đây, mà cô cũng muốn trở lại thế giới vốn có của chính mình.
Là có chút thoải mái, nhưng cũng có chút khổ sở.
Khổ sở vì thế giới vốn có của cô, không bao giờ… có sự tồn tại của hắn.
Mười lăm ngày, chỉ còn có mười lăm ngày, rồi cô và hắn sẽ không có liên hệ gì nữa.
Thần sắc Tần Chỉ Ái có chút hoảng hốt, qua một hồi lâu,
cô mới thu hồi tất cả những suy nghĩ miên man, bước chân chậm rãi quay
trở về biệt thự Cô Dư Sinh.
Cô dọc theo đường đi đều nghĩ đến chuyện mình, cũng chưa
để ý đến xe được đỗ ở trước vườn, liền đi vào trong vườn, lúc cô đi đến
một nửa, thì cửa phòng được đẩy ra, truyền đến tiếng nói của quản gia:“Cố tiên sinh, gặp lại.”