Tần Chỉ Ái theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Dư Sinh đang bước từng bước xuống bậc thang từ cửa phòng.
Hắn đối mặt với quản gia nói lời gặp lại, cũng không nói gì, mà chỉ cúi đầu, sờ sờ về phía nơi cất hộp thuốc.
Sau khi hắn đưa điếu thuốc cắn bên miệng, lúc cầm bật lửa lên châm, thì mới phát hiện cô đang ở trong vườn.
Động tác châm thuốc, thoáng ngừng trong chớp mắt, vào
giây tiếp theo, liền cất đi điếu thuốc và bật lửa vào hộp, thần sắc vẫn
như cũ mà bước chân, lại tiếp tục thong dong đi đến phía trước.
Tần Chỉ Ái nhìn thấy động tác của hắn không dừng lại,
cước bộ hơi chậm rãi, cũng làm như không có chuyện gì mà nhấc chân một
lần nữa bước, đi về phía trước.
Hai người càng chạy càng gần, lúc hắn và cô sắp chạm mặt, thì hắn ngừng lại cước bộ, nhìn chằm chằm vào áo mỏng váy ngắn trên
người cô mi tâm bỗng nhíu lại, bỗng dưng lên tiếng: “Hiện tại vào thu
rồi, sáng sớm lạnh vậy, làm sao đi tản bộ lại mặc ít như vậy?”
Tần Chỉ Ái nghe thấy lời Cố Dư Sinh hỏi, cước bộ ngừng,
cô ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn quản gia một cái, nghĩ thầm, hẳn là cô
ta nói cho Cố Dư Sinh, cô đi tản bộ đi, sau đó mới không nóng không
lạnh trả lời về phía Cố Dư Sinh: “Hoàn hảo.”
Màn trước hắn chơi cô một trận ầm ĩ khó chịu như vậy, lúc này gặp lại, hắn có thể làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra, nói chuyện
với cô, chỉ là khi cô nhớ đến vòng cổ bị hắn kéo đứt kia, cô cũng không
thể xem như không có chuyện gì.
Cho nên, cô trả lời với Cố Dư Sinh, thoáng chút ngừng một lát, mới mở miệng nói: “Tôi vào phòng trước.”
Sau đó, cũng không chờ Cố Dư Sinh trả lời lại, liền cất bước, đi qua bên người hắn, đi về phía cửa.
Rất nhanh cô đã bước tới cửa, quản gia muốn nói lại ngừng nhìn Cố Dư Sinh đứng đờ người ở tại chỗ, nhỏ giọng mở miệng: “Tiểu
thư?”
Tần Chỉ Ái biết quản gia khẳng định muốn khuyên cô đừng
đối xử với Cố Dư Sinh như vậy, không đợi cô ấy nói câu nói kế tiếp,
nhanh nói một câu”Tôi muốn đi WC, đi vào trước” , liền nhìn quản gia,
rất nhanh đã đổi xong giày, bước lên lầu.
Đối thoại giữa Tần Chỉ Ái và quản gia, Cố Dư Sinh nghe rất rành mạch.
Hắn biết, cô đây là tìm cớ tránh hắn, chuyện một đêm kia, cô vẫn còn oán hận hắn. . . . . .
Hắn đứng tại chỗ một hồi lâu, mới quay đầu, nhìn về phía bóng dáng sớm đã biến mất.
Hắn như đang do dự, sau một lúc lâu, lên tiếng gọi quản gia.
Quản gia lập tức bước xuống bậc thang, một đường chạy tới trước mặt hắn: “Cố tiên sinh, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?”
Cố Dư Sinh lấy từ trong túi ra một cái hộp, hắn suy nghĩ
nhìn chằm chằm chiếc hộp một lát, mới đưa cho quản gia: “Đợi lát nữa nói rằng có một người đàn ông tặng cho cô ấy.”
Quản gia kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Dư Sinh,
mặc dù không nói chuyện, nhưng Cố Dư Sinh vẫn biết cô đang buồn bực vì
sao hắn lại không tự mình đi tặng cô.
Hắn không giải thích, trực tiếp đưa hộp vào trong tay
quản gia, rồi xoay người, nhấc bước chân, đi đến cửa vườn, lên xe, phân phó với Tiểu Vương một câu”Lái xe” , rời khỏi.
Mấy ngày cô đi, hắn vẫn đều chú ý.
Hắn biết mấy ngày hôm trước cô nhận vai diễn phụ, cũng đoán được sở dĩ cô ở lại tổ kịch, là muốn trốn tránh hắn.
Hắn nghĩ cô cao hứng là được rồi, chờ cô về, cho đến khi
hôm nay cô từ tổ kịch trở về, hắn mới cố ý rút thời gian trở về nhà.
Hắn nghĩ muốn tự tay đưa cái hộp đó cho cô, nhưng dường như lúc cô thấy hắn không thế nào vui vẻ được. . . . . .