Cả đời này hắn chưa từng dỗ dành con gái, cũng không biết nên dỗ
dành như thế nào, bình thường lúc miệng cố gắng lên tiếng, một khắc kia
gặp mặt cô, giọng nói cứ như bị người chặn, nói lời gì cũng đều nói
không được.
Cho nên muốn nghĩ, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy thôi quên
đi, để cho quản gia đưa cho cô, mất công hắn lên lầu đưa cô, lại làm cô
không vui vẻ, rồi lỡ lời lại nói câu gì nhục mạ cô thì càng khó hơn.
Hy vọng lúc cô nhìn thấy vật trong hộp, tâm tình có thể tốt hơn nhiều. . . . . .
-
Tần Chỉ Ái từ trên lầu đi xuống, đã là lúc ăn cơm chiều.
Cố Dư Sinh rất ít ở nhà, Tần Chỉ Ái theo thói quen một
mình ngây người ở trong phòng ăn dùng cơm, cũng không cảm thấy được có
bao nhiêu không thoải mái, sau khi ăn xong, cô và quản gia dọn dẹp, rồi
chuẩn bị quay về trên lầu.
Kết quả Tần Chỉ Ái mới từ ghế đứng lên, thì quản gia liền vội vàng vội vội buông chén cơm, từ trong phòng bếp chạy ra: “Tiểu thư, chờ chút.”
Nói xong, quản gia chạy ra phòng khách, không trong chốc
lát, cầm một cái hộp thiết trở về, đưa tới trước mặt Tần Chỉ Ái: “Đây
là vật Cố tiên sinh muốn tôi đưa cho ngài.”
Đây là lễ vật hắn đưa cho Lương Đậu Khấu sao?
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm hộp đó một lát, mới nhận lấy,
cô không nói chuyện với quản gia, sắc mặt thản nhiên “Ừ” một tiếng, rồi
nhấc bước rời khỏi.
Trở lại phòng ngủ, Tần Chỉ Ái mở cũng chưa mở cái hộp
kia, trực tiếp kéo ra ngăn kéo mà lần trước cô để quà sinh nhật của“Lương Đậu Khấu”, bỏ vào.
Thời gian còn sớm, Tần Chỉ Ái không có chuyện gì làm,
nghĩ đến lúc mình đi Paris, đã đi qua một chuyến A, nhận được thư tín
của quân S, đến bây giờ vẫn còn chưa quay về, vì thế lại tìm giấy viết
thư và bút, ngồi ở trên thảm, nằm úp sấp trên bàn trà viết thư hồi âm.
Cô và quân S quanh năm suốt tháng đều ở gửi thư tín cho
nhau, không phải mỗi lần viết thư chỉ tán gẫu những chuyện liên quan đến chính mình, cho nên rất nhiều lúc, bọn họ đều tán gẫu đủ loại, âm nhạc, điện ảnh, sách. . . . . . Không giới hạn chuyện gì.
Làn này quân S quân gửi hồi âm cho cô, đề cử với cô một
bộ điện ảnh, cô đã xem qua, viết xung quanh bộ phim điện ảnh này một ít, sau đó lại nói đến một ít chuyện lạ mà trước đó không lâu cô chứng
kiến, thẳng đến lúc cuối, cô mới viết một chút về chuyện của mình.
Cô nói: “Quân S, nói cho cậu biết một tin tức tốt, khoảng nợ của ba ba tôi, tháng sau tôi có thể trả hết toàn bộ.”
Viết xong những lời này, Tần Chỉ Ái vốn muốn kết thúc,
rồi kí tên “Tiểu A” ở phía trước, nhưng cô vẫn ghi thêm một câu: “Quân
S, tôi thích người đó, gần đây hắn làm rất nhiều khiến tôi khổ sở, nhưng hắn cũng làm cho tôi một chuyện thực vui vẻ, hắn nói với tôi sinh nhật
vui vẻ, tuy rằng tôi chỉ là giả, nhưng tôi vẫn rất vui vẻ.”
. . . . . .
Buổi chiều ngủ có chút lâu, sau khi viết xong, Tần Chỉ Ái tắt đèn, rồi ở trên giường lăn qua lộn lại thật lâu, cũng chưa thấy
buồn ngủ.
Ban đêm mười hai giờ, ngoài cửa sổ sấm nổ khuấy đảo.
Đầu thu ở Bắc Kinh, luôn như vậy, ban đêm luôn có mưa rào sấm chớp, Tần Chỉ Ái nghĩ đến mình lúc buổi chiều, tiện tay để kịch bản ở trên ban công, ngay cả đèn cũng chưa kịp mở, mà xốc lên chăn, nhảy
xuống giường chạy nhanh ra ngoài.
Đã có một ít giọt mưa rơi xuống, cô đang mặc áo ngủ, cầm
kịch bản, vội vã nghĩ muốn quay về phòng ngủ, ai ngờ vừa mới xoay người, dư quang ngoài khóe mắt lơ đãng nhìn xuống ánh đèn đường dưới ngoài cửa vườn, có một bóng dáng quen thuộc đang đứng.