Nhìn Tại Trung nghe lời mà liếm dịch thể dơ bẩn dưới đất, trong lòng Duẫn Hạo càng thêm phẫn nộ.
Một phát nắm lấy mái tóc của Tại Trung, buộc y ngẩng đầu lên mà nhìn mình, ánh trăng chiếu xuống, trong cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở vẫn còn sót lại tinh dịch chưa nuốt hết, hồng sắc nhè nhẹ đầy mị hoặc tô lên đôi môi đỏ mọng, khiến nó càng thêm mê người.
Duẫn Hạo không thể khống chế mà ôm lấy Tại Trung rồi bước tới bên giường, khiến Tại Trung ngẩng đầu lên nhìn mình, cái cổ trắng nõn càng mê hoặc cảm quan của Duẫn Hạo, thanh âm máu chảy trong động mạch càng thêm rõ ràng.
Nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy dấu răng màu đỏ đầy chướng mắt trên cổ tay Tại Trung, con ngươi kim sắc của Duẫn Hạo lập tức chuyển thành huyết hồng, “Máu của ngươi xem ra rất thơm ngọt a, vậy cũng để ta thưởng thức một lần đi!”
Răng nanh sắc nhọn đột nhiên đâm vào trong động mạch chủ nơi cổ của Tại Trung, huyết dịch nhanh chóng chảy ra, khiến Tại Trung không thể thở dễ dàng.
Hảo thoải mái, huyết dịch băng lương sau khi chảy vào khoang miệng liền trở thành cam lộ ấm áp, hương vị ngọt ngào dường như được bỏ thêm mật ong, nghĩ đến thứ rượu ngon mỹ vị như vậy đã từng bị người khác ngoài bản thân nếm qua, Duẫn Hạo càng thêm tức giận.
“Chậm một chút, Duẫn…” Ý thức dần dần trở nên mơ hồ, nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân nhất định sẽ chết. Trong tiềm thức, Tại Trung hướng về nơi có máu tươi mà tìm kiếm, sau đó lộ ra răng nanh của mình, mạnh mẽ cắn xuống.
“Ân!” Duẫn Hạo nặng nề mà kinh hô, bản thân đã quá đắm chìm vào huyết dịch đỏ tươi đầy thơm ngọt của Tại Trung, mà không chú ý đến hành động của y, thế nhưng Duẫn Hạo chưa kịp cử động, khoái cảm bất ngờ xảy ra đã chiếm lấy chính mình.
Thuận theo sự mút mát của Tại Trung, huyết dịch chảy ra từ trong cơ thể mang đến khoái cảm trước nay chưa từng có, hơn nữa không chỉ có như vậy, mà còn đem đến một loại cảm giác xoa dịu mệt mỏi, có một loại sức mạnh cường đại từng bước rót vào trong cơ thể của chính mình.
Thế nhưng, khiến Duẫn Hạo kinh ngạc vẫn không chỉ có một.
Tại Trung trong lồng ngực dần dần bị một trận hào quang tử sắc bảo phu, khi hào quang tản ra, Duẫn Hạo thực sự kinh sợ…
Mái tóc dài màu bạc lộn xộn phi tán xung quanh Tại Trung, nếu như đứng dậy, hẳn là sẽ dài đến mắt cá chân… Trên đôi má vốn bị che khuất bởi mái tóc lộn xộn cũng nhu thuận mà rơi rải rác ở bên cạnh, lộ ra khuôn mặt tinh xảo tuyệt mĩ, bởi vì ý thức mơ hồ mà khẽ híp đôi mắt lại, nhưng không che được sắc màu mộng ảo bên trong, nguyên lai là con ngươi tử sắc a… Ma giới này là tuyệt không tìm được đôi thứ hai…
Đôi mắt linh động, mị hoặc yêu dã, hàng lông mi mảnh dài khẽ run rẩy, giống như cánh chim xinh đẹp nhất đang run rẩy rơi xuống ánh sáng chói chang. Làn da vốn trắng nõn mịn màng càng thêm tươi ngon, non mềm đến mức dường như có thể nhỏ ra nước ngay tức khắc…
Đây mới là hình dạng vốn có của ngươi sao? Duẫn Hạo khẽ xoa lên đôi mắt mỹ lệ của Tại Trung, “Ngủ rồi sao?” Nhân nhi trong lồng ngực đã bất giác chìm sâu vào giấc ngủ.
Xem ra kết giới đã được giải khai rồi, Duẫn Hạo không định đánh thức Tại Trung.
“Dù sao chúng ta vẫn cò rất nhiều thời gian, không phải sao…” Nụ cười ý vị thâm trường1, bên trong rốt cuộc đang hàm chứa điều gì…
______________
(1) Ý vị thâm trường: Hứng thú, sâu xa.