Lại là thế giới trắng tinh trước đó, không có một tia tạp chất hư ảo.
“Tại Trung, ngươi thực sự đã quyết định lưu lại rồi sao?” Mặc dù Tại Trung đã uống được máu tươi của Trịnh Duẫn Hạo, thế nhưng trong tiềm thức, Xương Mân vẫn không muốn Tại Trung lưu lại, bởi vì sau khi lưu lại sẽ không xác định được nhiều nhân tố thực tại.
“Đúng, Xương Mân, ta đã quyết định rồi.” Tử mâu1 thâm thúy kiên định không đổi.
“Ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ ngươi.” Từ hai nghìn năm trước, nhìn Tại Trung từ khi được nuôi dưỡng đến lúc được sinh ra, sau đó sớm chiều làm bạn, cảm tình trong lúc đó cũng không tầm thường chút nào a, bản thân không hề muốn nhìn thấy Tại Trung tiếp tục chịu tổn thương nữa.
“Cảm tạ ngươi, Xương Mân.” Tại Trung vui vẻ mỉm cười, đây là lần đầu tiên trái tim gần đây đang dần trở nên băng lãnh của bản thân cảm nhận được sự ấm áp.
“Tại Trung, yêu hắn như vậy sao?” Mặc dù trong đầu Tại Trung vẫn luôn tồn tại khái niệm làm bạn cùng Duẫn Hạo, nhưng trên thực tế, y chỉ mới gặp Duẫn Hạo được có mấy tháng.
“Xương Mân, điều này chẳng lẽ ngươi vẫn còn phải nói sao?” Nụ cười khi ngoái đầu nhìn lại chất chứa nỗi ưu sầu vô tận.
Ta là với tư cách bạn đời định mệnh của Duẫn Hạo nên mới tới thế giới này, trong một nghìn năm ngủ say, huyết dịch trong cơ thể của ta bởi vì nhớ mong cùng chờ đợi mà xuôi chảy; Đợi đến một nghìn năm, sự hiu quạnh ngày đêm trong cái vỏ bọc tốt đẹp của si phán2 cùng ảo tưởng đã xua tan đi nỗi cô đơn trống vắng; Năm tháng sau này, cho dù phải trông gác thêm bao nhiêu nghìn năm nữa, cũng luôn mong chờ sự ôn nhu động tình trong nháy mắt của hắn đối với ta…
____________
(1) Tử mâu: Con ngươi màu tím.
(2) Si phán: Si mê mong chờ.
.