Vương vẫn đang ở ngoài trời sao?”
“Đúng, đã ba trăm năm rồi, mỗi ngày Vương vẫn đều tới đó ngẩn người rất lâu…”
“Hữu Thiên, vẫn không có sao?”
“Không có, ba trăm năm này, chưa từng xuất hiện khí tức của Tại Trung…”
“Vậy sao?”
Ba trăm năm chờ đợi, là ai đang chờ ai…
Ngoài trời —— Hoa viên
Bên cạnh biển hoa tử sắc, một người có đôi mắt vàng kim lẳng lặng ngồi đó, cứ luôn nhìn về nơi xa, trong miệng lẩm bẩm, “Tại Trung…”
Hiểu lầm đã xóa bỏ, tương tư bay theo gió, mất đi mới hối hận, băng đóng lệ tuôn rơi…
… …
“Xương Mân!!”
Một thiếu niên mặc y phục kim sắc bổ nhào về phía ma thú lam sắc vốn đang yên lặng dưỡng thần ở bên cạnh.
“Ngươi đang làm cái gì!” Không thể kiên nhẫn mà xoay người sang một bên, không muốn để ý tới.
“Này! Dựa vào cái gì mà hung dữ với ta như vậy hả, ngươi đối với Tại Trung lúc đó thì đúng ôn nhu a!”
“Ngươi không giống với y.”
Biết Xương Mân sẽ không nói nhiều với mình, thiếu niên kia đành phải ngồi xuống rồi dựa vào người Xương Mân, sau đó nhìn tử quang âm u xa xăm kia, chậm rãi nói, “Lúc hài tử kia tới ma ngục tìm ta, thật đúng là nghĩa vô phản cố đó! Kỳ thực bị chặt đứt một chiếc sừng cũng rất đau.”
Nhìn vẻ mặt khinh thường của Xương Mân, thiếu niên lập tức tiếp tục nói, “Kỳ thực vẫn còn tốt lắm, lúc đó hắn dường như nhận ta thành ngươi, ngây ngốc mà tới gần phía ta, đất khách thấy người thân a!”
“Ai bảo ngươi biến thành bộ dạng giống hệt ta làm gì.”
“Đó vẫn không phải…” Thanh âm dần dần nhỏ xuống, “Như vậy mới xứng đôi với ngươi a…”
Xương Mân nhìn thiếu niên bên cạnh một cái, lập tức nhắm mắt lại, “Kim sắc cũng rất đẹp.”
“Thật vậy sao? Ha ha, Xương Mân, ngươi thật tốt!”
‘Xương Mân, ngươi thật tốt!’ Ta có cái gì tốt chứ, đến cuối cùng vẫn khiến Tại Trung trong tay chịu nhiều tổn thương như vậy…
Nhìn ra Xương Mân đang tự trách mình, thiếu niên vội vàng nói. “Cho dù phát sinh chuyện gì, Cơ Phạm sẽ vĩnh viễn bồi ngươi!”
“Kim Cơ Phạm, ngươi tự quản được chính mình là tốt lắm rồi.”
“Ân.”
Gió nhẹ thổi qua, bầu không khi an tĩnh này thật mỹ hảo…
“Cái kia… Xương Mân, ngươi chỉ có thể duy trì hình dạng ma thú thôi sao?”
“Ân.” Lúc đó ta dùng hết linh lực, mới bảo vệ được tinh phách1 cuối cùng, tuy rằng ta cũng không bị thương chỗ nào, thế nhưng bây giờ chỉ có thể duy trì một hình dạng.
Kết giới tử sắc ở phương xa, giống hệt như hơn hai nghìn năm về trước…
Mãi cho đến một ngày, ánh sáng tử sắc bao phủ toàn bộ ‘Mê viên’.
“A! Xương Mân, ngươi mau nhìn xem!”
Sau khi một người một thú chạy đến nơi có kết giới, chỗ đó chỉ còn lại những mảnh vỡ của nó, nhân nhi hẳn phải có ở bên trong cũng không còn thấy nữa.
“Cuối cùng vẫn không thay đổi được vận mệnh a…”
Tại Trung, nhất định phải hạnh phúc đấy…
_____________
(1) Tinh phách: Tinh – tinh chất, thuần chất; Phách – hồn phách.