Ngày thứ hai
Lấy một kiện trường bào hắc sắc, Hiền Trọng nhẹ nhàng giúp Tại Trung choàng lên, có chút áy náy mà nói, “Tại Trung, ngươi choàng cái này lên trước đi, đây cũng xem như là một loại lễ tiết.”
Nghe ra sự áy náy trong lời nói của Hiền Trọng, Tại Trung cảm thấy rất khó hiểu, “Không sao a…”
Bàn tay giúp Tại Trung thắt dây của Hiền Trọng dừng lại, sau đó mỉm cười nhìn Tại Trung, ôn nhu ôm Tại Trung vào trong lồng ngực mình, thầm thì bên tai Tại Trung, “Bởi vì Tại Trung mặc bạch sắc, rất đẹp. Cho nên bây giờ chỉ có thể ủy khuất ngươi một lần…”
Nghe thấy người khác khen ngợi chính mình, Tại Trung ngượng ngùng cúi đầu, muốn tìm lời nào đó để chuyển đề tài.
“Người đó… Điện hạ… là người như thế nào vậy?”
“Ngươi là nói… điện hạ sao…” Hiền Trọng giống như đăm chiêu mà ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài cung điện của mình, chậm rãi nói, “Y là Ma vương của Ma giới, là một người lãnh khốc tàn nhẫn, hẳn là không có tình cảm…”
Tàn nhẫn… Tại Trung có chút lo lắng, không biết đi gặp y, có thể…
Nhìn ra sự lo ngại của Tại Trung, Hiền Trọng mỉm cười giải thích, “Không sao đâu, lần này ta đến đó để làm chứng cho sự hạnh phúc của ta, chính là giải quyết một chuyện phiền lòng của y.”
Ân? Tại Trung vẫn rất hoang mang.
“Kỳ thực, ta sinh cùng lúc với điện hạ, nhưng y có nhiều sức mạnh hắc ám hơn so với ta, hơn nữa ta cũng không có hứng thú với mấy cái việc thống trị gì gì đó. Có lẽ y cho rằng ta có thiếu hụt, cho nên thường xuyên tới suy nghĩ cho chuyện của ta, tỷ như chuyện này.”
“Là như vậy a…” Cuối cùng cũng có điểm rõ ràng rồi.
“Yên tâm, Duẫn Hạo kỳ thực cũng không khó hòa đồng đâu.”
“Duẫn… Hạo…” Trong đầu Tại Trung giống như bị sấm sét bổ thẳng vào, cái tên này rõ ràng là lần đầu tiên nghe thấy, nhưng vì sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy, lo âu như thế…!
“Tại Trung, Tại Trung!” Lay lay vai Tại Trung, nói cho y biết rằng sắp chuẩn bị xuất phát.
Hoảng hốt bước theo cước bộ của Hiền Trọng, lên xe ngựa, dọc đường đi, trái tim rất lâu vẫn không thể bình ổn trở lại…