Ta — sẽ — không — chúc — phúc!’
‘Ta — vĩnh — viễn — cũng — sẽ — không — thích — ngươi!’
Câu nói quen thuộc, thanh âm tương tự, “Đừng… Đừng…”
“Tại Trung!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn sạch sẽ không biết từ khi nào đã ngập tràn nước mắt, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm ‘Đừng’.
“Tại Trung, ngươi làm sao vậy?!” Hiền Trọng thoáng chốc liền hoảng sợ.
“Y… không thích a… không thích…” Trong tim có một cỗ bi thương to lớn, nỗi đau đớn trong tim khiến nước mắt bất giác chảy ra.
“Tại Trung…” Hiền Trọng bây giờ chỉ có thể gắt gao ôm lấy Tại Trung, cho y một chỗ dựa.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong hồi ức thất lạc của Tại Trung rốt cuộc có cái gì… Y cùng Duẫn Hạo có quan hệ gì…
“Ta mang y về trước.” Hiền Trọng ôm lấy Tại Trung, lúc đi ngang qua người Hi Triệt và Hữu Thiên thì ra hiệu bọn họ chuyển lời cho Duẫn Hạo.
Sau khi chờ Hiền Trọng đi xa, Hữu Thiên cũng lui xuống, hắn biết hiện tại bản thân có rất nhiều chuyện nhất định phải điều tra rõ ràng, vì Vương, cũng vì Tại Trung…
Hi Triệt một mình đứng ở đại điện rộng lớn, chỉ có thể cười khổ với sự phát triển của câu chuyện, “Vương, bây giờ ngài phải làm thế nào đây…”
Ký ức đã mất, thâm tình khó quên, mong đợi chúc phúc, là hạnh phúc ai cho ai…