Mở kết giới thông tới khu vực của mình, Hiền Trọng giống như bảo vệ báu vật mà ôm lấy Tại trung, suối tóc dài buông xuống đất, nước mắt vẫn thầm rơi.
“Tại Trung, chúng ta quay về rồi…”
Biết Tại Trung hiện tại thập phần hỗn loạn, cần phải được yên tĩnh một chút, Hiền Trọng nhẹ nhàng đặt Tại Trung lên giường, muốn ly khai một lúc lâu.
Thế nhưng vừa mới đứng dậy, tay đã bị một bàn tay nhỏ bé đầy lạnh lẽo kéo lại.
“Tại Trung?”
“Đừng… Đừng đi…” Hai mắt mở to, khẩn cầu lên tiếng.
Tưởng rằng Hiền Trọng muốn vứt bỏ mình, trong lòng Tại Trung càng thêm trống rỗng cùng hoảng sợ, sợ bị người khác phớt lờ và bỏ rơi…
“Đừng đi… Ngươi không cần Tại Trung nữa sao…” Mắt thấy dòng lệ vừa ngừng lại sắp tràn mi, Hiền Trọng vội vàng an ủi nội tâm hiện tại đang vô cùng yếu đuối của nhân nhi, “Không, ta sẽ luôn bồi ngươi, chiếu cố ngươi.”
Hắn cũng nằm xuống bên cạnh Tại Trung, Tại Trung giống như tìm được chỗ dựa, trốn vào lồng ngực của Hiền Trọng, rồi im thin thít.
Qua một đoạn thời gian, trong căn phòng an tĩnh rốt cuộc cũng có âm thanh.
Hơi nóng trong đầu mũi phả lên lồng ngực, thanh âm tự trách có chút run rẩy.
“Xin lỗi…”
“Ân?” Không phải đã nói là đừng luôn xin lỗi rồi sao…
“Hình như ta đã phá hỏng chuyện hôm nay rồi.” Ngữ khí thất vọng khiến người khác yêu thương.
“Sao lại nói vậy, ngươi không làm sai điều gì cả.”
Tại Trung lắc lắc đầu, tiếp tục nói, “Hắn hình như không thích ta…”
Hắn?! Hẳn là chỉ Duẫn Hạo…
“Hắn nhìn trông rất sinh khí, nhưng ta không biết vì sao hắn lại tức giận như vậy.”
Kỳ thực trong lòng Hiền Trọng mơ hồ có thể đoán được một chút, thế nhưng không thể khẳng định, “Tại Trung, ngươi nhớ lại chuyện trước kia rồi sao, một chút cũng được.”
“Chỉ có một chút ảnh hưởng mơ hồ, hơn nữa…”
“Ân?”
“Ta ở trong đó rất thống khổ, hảo khó chịu…” Ta bên trong tuyệt vọng như vậy, chỉ có nước mắt giải bày sự cay đắng trong tim.
“Tại Trung…” Tại Trung trước đây cũng không vui sướng, đoạn kí ức đó, nếu như là ta, ta thà rằng mãi mãi không nhớ tới còn hơn.
“Nếu như… Nếu như Tại Trung không nhớ lại được chuyện trước đây thì phải làm sao đây?” Cẩn cẩn dực dực mà dò hỏi, Tại Trung rất sợ bản thân bị người khác chán ghét mà vứt bỏ, y trong quá khứ có một thiếu khuyết, đó là vô cùng khắc sâu sự sợ hãi về việc người khác nhìn mình ra sao, nếu như ngay cả Hiền Trọng cũng không cần ta nữa, vậy ta phải làm sao đây…
Cảm thấy người trong lòng đang run rẩy, trái tim Hiền Trọng cũng không khỏi có chút khổ tâm.
Muốn cam đoan với y nghìn câu vạn câu để y an tâm, nhưng chung quy lại cảm thấy bất lực, cuối cùng chỉ có thể ôm y thật chặt vào lòng, bày tỏ nỗi thương yêu cùng sự bảo vệ của mình…