|Continue|
Tin đồn Yoongi có bạn gái đang lan ra khắp trường, và với cái lò thông tấn xã nổi tiếng như đội cổ vũ của bạn thì chắc chắn cái tin ấy đã được mọi người truyền tai nhau đến nhão nhoét ra luôn rồi.
-Unnie, chị nghe tin đó chưa?
-Tin gì?
-Chuyện Yoongi đang hẹn...
-Chị nghe rồi!-bạn đáp lại bằng chất giọng lạnh tanh rồi quay đi mở tủ con lấy đồng phục, cô nhóc vừa nói chuyện thấy bạn im lặng liền nghĩ bạn không quan tâm đến chuyện đó nên đã nhanh nhẹn đi qua chỗ khác buôn chuyện rồi.
Còn một mình ở đó, bạn lặng lẽ cầm quần áo trở lại băng ghế và ngồi xuống. Ngẫm nghĩ cũng buồn cười thật, Yoongi quen ai thích ai là chuyện của anh ấy, có liên quan gì tới bạn đâu mà lại khó chịu như thế. Bạn là mẹ của anh à, hay là bạn gái?
Nhưng bạn được quỳên đau lòng chứ, đau lòng vì người ấy không phải mình?
Yun thật may mắn, cậu ấy không đẹp, không giỏi giang bằng bạn nhưng là người Yoongi chọn, hơn nữa Yun còn là bạn thân của bạn nữa.
Hôm nọ Yun tự dưng qua lớp, nhưng người cậu ấy tìm không phải bạn mà là Yoongi, lúc ấy bạn đã bắt đầu cảm thấy có gì đó là lạ rồi. Nhưng bạn vẫn một mực tin tưởng Yun cho tới khi...
...Tối ấy bạn về hơi trễ vì phải học bù ca phụ đạo tối. Bước một mình trên đường và trong đầu bạn lại nghĩ về chuyện của Yun và Yoongi. Nếu bình tĩnh lại thì chuyện hình như chả có gì to tát cả, biết đâu hai người họ quen nhau từ trước? Yun là quản lí mới của đội bóng rổ nên có thể do vậy. Đúng thế...Một khi quyết định thích ai thì phải tin tưởng người đó tuyệt đối chứ.
Và bạn lại vui vẻ như không rồi.
Thế nhưng mọi thứ kì cục khi sinh ra đều có lí do của nó thì phải. Ngay khi bạn vừa mới chấn chỉnh được cái tâm lí lúc lên lúc xuống của mình thì chuyện xấu lại bất ngờ ập tới.
Nấp đằng sau chiếc xe hơi màu đen có vẻ sang trọng, bạn hướng về trước cửa Ministop, nơi có hai con người vô cùng quen thuộc mà nhắm mắt lại bạn vẫn có thể dễ dàng tưởng tượng ra được khuôn mặt: một là người con trai bạn thầm thích ba năm, còn một là cô bạn thân kiêm chị em từ thời cấp hai của bạn. Họ đang nắm tay nhau, còn đút kem cho nhau ăn vô cùng tình tứ nữa. Yoongi cúi đầu nói điều gì vào tai Yun mà cậu ấy lại vui vẻ cười khúc khích như thế?
Thôi đủ rồi, bạn hiểu cả rồi, bấy nhiêu đó chưa chứng tỏ được tin đồn kia là thật ư? Bạn phì cười nhìn lại mình, cuối cùng bạn vẫn là con ngốc nhỉ? Bỏ bao nhiêu lời tỏ tình chỉ để dõi theo anh, rồi bây giờ lại tự mình đau lòng. Sóng mũi bạn cay quá, mắt cũng mờ đi vì sắp chảy nước mắt rồi, nếu không tỉnh táo chắc bạn sẽ gục ở đây mất thôi. Bạn khẽ lắc đầu, miệng vẫn không ngừng vẽ nên nụ cười bất lực. Chập chững xách cặp quay đi, bạn quyết định không nhìn lại nữa vì sợ phải thấy mấy cái thứ hường phấn khiến bản thân bức bối ấy. Bạn rẽ vào con hẻm khác, xa nhà và tối tăm hơn mà bình thường chả bao giờ thèm ngó ngàng tới...
...
Bạn không nỡ giận anh, càng không thể ghét bỏ Yun nên việc bạn có thể làm bây giờ là giận mình. Không sớm tỏ tình với anh để rồi bây giờ phải ở đây tủi thân, từ đầu chí cuối vẫn tại bạn mà thôi.
Phải làm gì bây giờ? Khóc ư? Không, bạn đã khóc quá nhiều rồi, nước mắt không phải thứ vô ích để mà muốn thì tuôn ra như vậy, vả lại bạn ghét bị người ta thương hại lắm. Có lẽ bạn sẽ cố giả bộ như không biết chuyện gì cả. Đúng, đó chắc chắn là phương án tốt nhất rồi.
...
Sáng hôm sau.
-Captain, cậu thấy cái này đẹp không?
Suga đưa điện thoại cho bạn xem, trên màn hình hiện lên ảnh một sợi dây chuyền bạc vô cùng đẹp, nó còn trông rất tinh xảo khi kết hợp với mặt dây chuyền nhỏ hình ngôi sao có đính viên kim cương trắng ở giữa. Bạn gần như chìm đắm trong bức hình ấy cho tới khi phát hiện Yoongi đang nhìn mình với nét cười nồng nặc. Bạn đỏ mặt quay sang chỗ khác, trước đó không quên để lại câu nói: Mình thấy nó cũng dễ thương!
Được rồi!
Yoongi gật gù.
Bạn nhìn ngược lại anh, có vẻ anh tính mua nó để tặng người nào đó, và việc hỏi bạn chắc cũng chỉ để khẳng định rằng món quà ấy phù hợp với một đứa con gái. Nhưng trời ạ, ai mà đoán được là bạn thích nó lắm, thích cực kì luôn, chỉ là bạn cố tỏ ra bình thường thôi. Nếu người Yoongi định tặng quà là bạn thì chắc bạn sẽ nhảy cẫng lên vì hạnh phúc mất.
Nhưng có lẽ đó chỉ là mơ thôi, người anh thích đâu phải bạn.
-Captain, cậu không muốn hỏi người mình định tặng quà là ai à?
Yoongi cao hứng hỏi.
-Tại sao mình phải hỏi? Mình có là gì của cậu đâu?
Bạn thoáng buồn.
-Mình thấy cậu rất thích nó, hay mình...tặng cậu nha?
Yoongi chống cằm nhìn bạn nhoẻn miệng cười, ánh mắt của anh như một thứ ma lực gì đó cuốn bạn vào trong. Bạn nhìn anh lâu hơn mà quên mất khuôn mặt mình đang dần đỏ au lên, cho tới khi...
*Brừ...Brừ!*, chiếc điện thoại của Yoongi trong tay bạn đang run lên, có người gọi tới. Trên màn hình là ảnh một cô gái quen thuộc với nụ cười hệt như nắng. Là Yun!?
Nếu như ban nãy bạn còn đang chìm đắm trong sự ngọt ngào hường phấn mà Yoongi mang lại thì nay cảm giác đó gần như biến mất. Bạn hoài nghi nhìn anh rồi đặt điện thoại xuống, lạnh lùng đứng dậy và đi ra khỏi lớp, bỏ lại anh với trăm ngàn sự ngạc nhiên. Yoongi bắt máy.
-Alo, Yun hả, chuyện mình nhờ cậu tới đâu rồi?
Đầu dây bên kia đang nói gì đó.
-Cậu ấy có vẻ rất thích nó, vậy là mình thành công một nửa rồi đúng không?
Nói tới đó, Yoongi lặng lẽ nhìn chỗ ngồi của bạn, miệng tự dưng lại nở một nụ cười vui vẻ.
...
Nơi vườn trường một mình bạn đứng. Khẽ vuốt vội làn mưa mỏng trên khuôn mặt, bạn cười khẩy. Bạn khóc đấy ư, mà tại sao bạn phải khóc cơ chứ? Người con trai ấy chẳng xứng đáng với tình cảm của bạn đâu. Rõ ràng anh đang hẹn hò với Yun nhưng lại nói mấy lời bay bổng đường mật đó với bạn. Trước đây bạn từng ràng buộc bản thân nên từ bỏ tình cảm này rất nhiều lần. Nhưng kế hoạch vụng về bạn vừa mới đặt ra ấy phút chốc đã rối tinh rối mù lên thế này rồi.
...Và bạn đã làm một chuyện mà bản thân chưa hề nghĩ tới: bạn quyết định sẽ quên Min Yoongi, mối tình đầu ngốc nghếch của mình...
Điện thoại lại rung lên, lần này là ai gọi nữa đây?
Alo, Ami hả, là mình Yun đây!
Ok, giờ thì nàng ta lại gọi tới.
-Có chuyện gì?-bạn đáp lại lạnh tanh.
-Cậu không ở trên lớp à? Nghe Yoongi bảo cậu vội đi đâu đó!
Lại còn Yoongi? Cậu thân mật thế cho ai coi?
-Thì sao?
-Chúng ta gặp nhau đi? Trà sữa 3h chiều nay, thấy sao?
-..., sao cũng được!-bạn cúp máy ngay sau đó, gục đầu xuống, bạn thở dài một hơi. Thậm chí chưa bao giờ bạn cộc cằn với Yun, vậy mà...Bạn đã xấu tính như thế từ khi nào chứ?
-to be continue-