Continue-End Part <3 |
*quán trà sữa Sunny*
Bạn vừa tới nơi đã thấy Yun ngồi đợi, cậu ấy trông vui vẻ quá nhỉ? Khi thấy bạn tổn thương???
-Dạo này muốn gặp cậu sao khó quá!
Yun thoáng buồn nhìn bạn.
-Cậu hẹn mình ra đây có chuyện gì? Nếu không có gì quan trọng thì mình về đấy!
Bạn đáp lại câu nói ấy bằng vẻ mặt lạnh nhạt đến khó hiểu.
-Khoan đã nào!-Yun ngăn bạn lại-Phải có chuyện quan trọng mới được gặp cậu hả? Từ bao giờ cậu lại trở nên lạnh lùng với mình như vậy? Chúng ta là bạn thân của nhau mà!
Bạn thấy thế liền ngồi trở lại chỗ, trong đầu thầm nghĩ: Ừ, đó là trước đây thôi! Người ta nói quá đúng, tình bạn sẽ trọn vẹn nếu giữa hai đứa không xuất hiện một thằng con trai. Yoongi là người tôi thích, trong khi cậu ấy lại đang hẹn hò với cậu, thử hỏi làm sao tôi có thể đối xử với cậu giống trước kia đây?
-Nói gì thì nói mau đi!
-Cậu thấy...Min Yoongi thế nào?
Nói rồi, Yun khẽ cười chống cằm chờ đợi câu trả lời từ bạn.
-Cậu đang hỏi ý kiến mình? Không phải cậu quá rõ rồi à?
-Ý cậu là sao? Mà thôi bỏ qua đi. Mình thấy Yoongi rất đẹp trai, còn chơi bóng giỏi nữa, khi hẹn hò cũng...-Yun cao hứng kể một tràng.
-Thôi đủ rồi, mình không có thời gian để ngồi tán gẫu với cậu đâu-bạn cau mày đứng phắt dậy, sự khó chịu của bạn khiến Yun ngạc nhiên-Kim Yun, mình nhắc cho cậu nhớ, trước khi nói cái gì phải suy nghĩ cho kĩ, mình không phải trò đùa của cậu. Cậu muốn hẹn hò với ai thì tùy cậu, nhưng đừng có lôi mình vào. Mình chán ngấy cái trò tình cảm ướt át của hai người lắm rồi!
Nói xong bạn một mạch xách cặp ra khỏi quán, bỏ Yun một mình ngồi đó cùng trăm ngàn mối tơ vò. Cô bạn sau một vài giây đơ ra liền nhoẽn miệng cười thích chí rút điện thoại gọi cho ai đó.
-Alo, Yoongi hả?-Mình báo cho cậu một tin cực sốc luôn. Chỗ cũ nhá?
...
Ra chơi.
-Captain!
Yoongi gọi bạn, không những vậy còn khều vai bạn ra hiệu.
-...
Đáp lại đó là sự im lặng từ bạn. Anh nhìn bóng lưng bạn, trong đầu bỗng thấy lạ lẫm.
...
-Captain!
Yoongi lại gọi bạn. Đúng lúc bạn có cuộc gọi, vờ lơ anh đi, bạn bắt điện thoại.
-Alo, Nam Joon, mình nghe nè^^! giờ hả? Được rồi, mình sẽ tới đó ngay! Bạn không giấu nét vui vẻ trên khuôn mặt, nhưng khi chạm mặt anh, bạn lại vờ lơ đi.
-Captain!
Yoongi dần mất đi sự kiên nhẫn còn lại. Hôm nay bạn bị gì à? Sao anh kêu mà bạn chẳng thèm nghe.
-Có gì nói sau nha Min Yoongi!
Bạn vội vã đứng dậy đi ra ngoài, bỏ mặt anh ngồi đó cùng trăm ngàn sự khó hiểu.
Min Yoongi? Bạn gọi anh là Min Yoongi ư? Nghe sao mà xa lạ quá đi.
Hm, cái này là bạn đang cố tình tránh mặt anh đây mà, được, Yoongi này nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
...
-Captain!
Yoongi vơ vội cặp sách rồi chạy theo bạn ra khỏi lớp. Chả hiểu bạn bận chuyện gì mà lại vội vàng thu dọn tập sách như thế. Bình thường là anh đi trước bạn theo sau, ngày nào chẳng vậy.
-Captain! Cậu đi đâu mà vội vậy, mình muốn nói chuyện với cậu!
Yoongi nắm tay kéo bạn lại.
-..., mình không có gì để nói với cậu hết! Tạm biệt!
Bạn giật tay ra khỏi tay anh rồi quay lưng đi tiếp. Yoongi phút chốc hụt hẫng, anh chạy tới nắm lấy vai bạn.
-Mình đã làm sai gì sao? Lúc trước cậu đâu có như vậy?
Anh tức giận hỏi.
-Cậu không làm gì sai hết, là mình sai, ĐƯỢC CHƯA? Thế nên, làm ơn, để mình yên đi! Đừng làm phiền mình nữa!
Bạn hét lên rồi vùng ra khỏi vòng tay của Yoongi mà chạy nhanh xuống lầu. Làm ơn đi, đó là chút mạnh mẽ cuối cùng của bạn rồi, xin anh đừng cố tới gần bạn thêm nữa, chỉ càng làm bạn thêm đau đớn mà thôi. Từ bỏ, là bạn chọn từ bỏ để cứu vớt mối quan hệ tồi tệ này. Bạn không muốn Min Yoongi phải bận tâm về bạn nữa, quá đủ rồi, phải tránh xa anh thôi. Từng câu từng chữ vừa nói ra như sát muối vào trái tim bạn vậy. Bạn đau lắm!
Mày làm tốt lắm, Lee Ami!
Bạn cố ngăn nước mắt mình rơi nhưng vô ích, yếu đuối là nửa kia của bản thân bạn rồi. Bạn vừa đi vừa quẹt nước mắt, ai cũng nhìn bạn xì xầm, bạn mặc kệ đấy, bạn mệt rồi.
...
Vài hôm sau Yoongi bắt đầu thấy bạn đi học cùng với Kim Nam Joon, lớp trưởng lớp chuyên Anh 3-1 của TH Bangtan, cậu ta thậm chí còn đứng ở cửa lớp chờ bạn về. Hôm nay cũng vậy.
-Làm phiền cậu rồi Namjoonie!
Bạn cười tươi hơn hoa nhận lấy cái balo vốn của mình từ tay cậu rồi thản nhiên đi vào lớp, các bạn học trong lớp ai cũng nhìn bạn, có người còn mạnh dạn hỏi bạn: Phải bạn trai của Ami không vậy?. Bạn cười tít mắt, còn làm điệu gãi đầu nữa chứ. Ai nhìn biểu hiện đó của bạn cũng phần nào hiểu được câu chuyện rồi.
*Rầm!*, tiếng đập bàn vang lên ở phía cuối lớp, Min Yoongi đang nhìn bạn bằng ánh mắt không gì có thể đang sợ hơn được nữa. Bạn lại khác, cứ an nhiên nhìn anh mà nở một nụ cười rất tươi.
Vào tiết.
-Captain!
Yoongi khều vai bạn, chả hiểu sao dạo này anh cứ hay làm thế nhỉ?
-...
Lại là một sự im lặng quen thuộc từ bạn.
-Captain!
Anh dần mất kiên nhẫn.
-Cậu thôi đi, im lặng để mình học!
Bạn lạnh lùng hất tay anh khỏi vai mình, và đúng là sau đó anh im lặng thật. Im lặng cho đến cuối buổi học hôm đó luôn cơ.
Bạn thu dọn sách vở thật nhanh vì biết Nam Joon đang đợi trước cổng trường rồi, dạo này cậu ấy hay đưa bạn về lắm, mối quan hệ cũng không tệ. Và bạn cũng chẳng có lựa chọn nào khác, lúc này cái cần thiết nhất vẫn là tìm cách để gạt Min Yoongi ra khỏi đầu thôi.
Bạn cúi xuống nhặt quyển sách vừa làm rơi dưới đất thì một bàn tay trắng trẻo quen thuộc đã nhanh nhảu nhặt nó lên thay bạn. Ngước mắt nhìn bạn nhận ra Yoongi đang đứng trước mặt, anh nhìn bạn bằng ánh mắt chẳng có chút biểu cảm nào.
-Đi theo mình!
Yoongi nghiêm túc nói.
-Mình không muốn, Nam Joon đang đợi mình!
Bạn vờ lạnh lùng đáp.
-Cậu không có lựa chọn đâu! Một là đi theo mình, hai là mình sẽ bế cậu đi!
-Cái gì?
Bạn há hốc nhìn anh. Và trong lúc bạn sơ ý Yoongi đã nắm lấy cổ tay bạn mà kéo bạn đi một mạch.
...
Anh dẫn bạn đi từ dãy phòng này sang dãy phòng khác, tới một khúc quanh nọ cạnh phòng thực hành Lý thì anh liền rẽ vào. Bạn cũng lúi húi theo sau.
Nơi này là chỗ nào vậy? Khắp căn phòng gần mười sáu mét vuông chìm ngập trong thứ ánh sáng đỏ huyền ảo, nó kín tới mức không một chút ánh sáng nào từ bên ngoài có thể lọt qua. Bạn lo sợ rụt tay khỏi anh nhưng thật lạ, đôi tay anh vẫn cứ nắm chặt như thế, cảm giác ấm nóng này làm trái tim bạn chợt nảy lên một nhịp.
-Đây là đâu? Sao tối thui vậy?
Bạn hỏi.
-Đây là phòng rửa ảnh, nó thuộc quyền quản lí của mình!
Yoongi nói, dù âm lượng rất nhỏ vì giọng anh khá trầm nhưng bạn vẫn dễ dàng nghe được, đơn giản vì nơi này kín về mọi mặt, và rằng anh đang đứng rất sát bạn, tới mức có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng từ anh.
-Cậu dẫn mình tới đây làm gì? Mình không thích, mình muốn đi về!
Bạn thấy được điều gì đó không ổn. Bạn không an tâm khi ở nơi này, nhất là khi người con trai ấy tâm trạng đang không vui vẻ cho lắm.
-Không được, cậu đã bước vào lãnh địa của mình rồi, không dễ dàng rút lui như vậy đâu!-Yoongi nở nụ cười tà mị, thứ bạn có thể cảm nhận được lúc này. Anh thì thầm vào tai bạn-Cậu lại đây! Mình cho cậu xem một thứ!
Và rồi anh lại dẫn bạn đi. Ở nơi này bạn chẳng khác gì người mù, cứ phải để anh dắt đi như con nít vậy. Giả sử nếu bạn muốn rời khỏi đây thì chắc cũng phải lần mò một chút.
Tới góc khuất của bức tường trong phòng, anh đẩy bạn lên đứng trước mình rồi vòng tay tới giật dây kéo tấm màn xếp cạnh đó lên.
-Nhìn kĩ này!
Những thứ khuất sau màn dần hiện ra, bạn phải nói ngạc nhiên đến cực độ. Dù nơi này thiếu ánh sáng thật nhưng bạn vẫn có thể thấy rõ được tất cả những thứ trước mắt. Chúng là những bức hình của bạn từ thời mới vài đội cổ động đến giờ. Đó là bộ đầm màu xanh bạn mặc khi nhận giải đội trưởng đội cổ động cấp quận, còn kia là hình của bạn trong đợt tổng duyệt gần đây nhất. Tất cả đều là ảnh paparazi, tức không hề chụp chính diện, nhưng bạn vẫn nhận ra được mình trong đó có nghĩa là tay nhiếp ảnh này cũng vô cùng có tài rồi.
Bạn không đếm được có bao nhiêu bức ảnh, vì nó được đính chồng lên nhau tới mức muốn tràn ra khỏi chiếc khung kia. Từ mừng rỡ, giờ bạn lại có cảm giác hình như trước tới giờ mình luôn bị ai đó rình rập. Bạn rụt lại phía sau và vô tình ngã vào lòng ngực của Yoongi, anh khẽ cười thành tiếng và im lặng giữ nguyên tư thế ấy.
-Cái này...cái này?
-Là mình chụp đó, cậu thấy có đẹp không?
Yoongi lại thì thầm nơi vành tai bạn, cảm giác lần này thực sự khiến bạn sởn da gà, anh..chẳng lẽ anh là biến thái?
-Mình...mình!
Bạn ấp úng.
-Là vì cậu ngốc hay giả vờ không nhận ra mình đã để ý cậu từ lâu hả Lee Ami ?-đôi tay anh đột ngột vòng lên ôm siết lấy chiếc eo nhỏ của bạn, đầu anh gục hẳn lên vai bạn-Mình si mê cậu, chết mê chết mệt vì cậu. Mình không cho phép cậu thích ai khác ngoài mình!
-Cái...cái gì? Cậu thích mình???-bạn ngạc nhiên tới cực độ. Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy chứ?
Sau đó một cảm giác mát lạnh truyền đến cổ bạn, bạn khẽ rụt người lại. Sờ lên cổ, bạn nhận ra có thứ gì đó dài dài, mảnh mảnh mắc ngang qua xương quai xanh của mình. Là dây chuyền!?
-Đây là món quà mình mua cho cậu, vốn để tỏ tình nhưng nay...Thôi thì cậu muốn giữ lại hay vứt đi đều tùy ở cậu đấy!-nói rồi anh buông bạn ra. Đang buồn bã tính quay lưng đi thì nơi vạt áo liền bị bạn giữ lại. Bạn khẽ cười, nụ cười của người thất bại nhưng phút chốc lật ngược tình thế.
-Đừng đi, mình thích cậu!-nói xong bạn nhón chân nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi anh, tim bạn đập thình thịch, một nụ hôn ngọt ngào trong sắc đỏ của ánh đèn mờ ảo nơi phòng rửa ảnh.
*Sau đó ít lâu, khi bạn đã trở thành bạn gái đúng nghĩa của Min Yoongi*
-Cậu là biến thái thật á?-bạn hỏi.
-Không hề, cái đó là mình hù cậu thôi! Xin lỗi vì đã làm cậu sợ^^!
-=_=! Vậy còn chuyện cậu với Kim Yun?
Yoongi vừa nghe bạn hỏi liền chồm tới ôm lấy mặt bạn mà hôn. Chuyện là trước đây anh có nhờ Yun hỏi bạn về mẫu người lí tưởng, ai ngờ được lại làm tính ghen tuông của bạn trỗi dậy, sợi dây chuyền cũng là Yun chọn cho bạn vì cậu ấy là bạn thân nên hiểu rất rõ sở thích của bạn.
Vẫn tại bạn lanh quá mức mà xém nữa mất cả bạn thân lẫn người yêu. Haizz!-.-
----
Phù, cuối cùng cũng hết một part của Min Yoongi