Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 131: Chương 131: Chương 130




Nàng đặt ở trong tay ước lượng, mạ vàng, không phải vàng ròng, nhưng làm rất tinh xảo, điêu khắc hoa văn phức tạp, cũng không biết thứ đồ chơi này chứa cái gì đáng giá nữa.

Triệu Hi Hằng tiện tay mở cái hộp mạ vàng ra, nhìn vào bên trong một chút...

......

Cút đi!! Lão sắc quỷ!

Triệu Hi Hằng hai má đỏ bừng, ném cái hộp đi như ném củ khoai lang phỏng tay, nhịn không được đưa bàn tay vừa mới sờ qua cái hộp kia chùi chùi vào trong quần áo.

Ối mẹ nó! Con mắt của nàng!

Vệ Lễ cái tên khốn khiếp háo sắc này, nàng phải nên biết ngay là cái tên không đứng đắn này chắc chắn không làm ra được chuyện gì đàng hoàng rồi.

Đồ vật của hắn cũng không phải thứ gì tốt!

Triệu Hi Hằng ghét bỏ nhặt lên, ném nó vào lại bên trong tráp gỗ, sau đó đá ra xa.

Lão sắc lang, thứ này cũng không biết hắn mua khi nào, nhìn dáng vẻ bị chôn dưới đất, chắc cũng hơn cả năm rồi, tuổi còn trẻ không lo học hành, đầy đầu đều là mấy thứ này.

Nàng dùng mu bàn tay dán lên trên hai má nóng hổi để hạ nhiệt một chút.

Tuy rằng đã làm qua vô số lần, nhưng giữa ban ngày ban mặt, ngay trước cửa sổ, hiên nhà sáng choang, bảo nàng đứng đây xem cái thứ này, quả thật là làm khó người, người đứng đắn ai mà ban ngày mở cửa sổ xem Xuân cung đồ?

Vệ Lễ thu được tin từ Triệu Hi Hằng.

Đây là lần đầu tiên!

Lần đầu tiên hắn không có viết thư nhà mà nàng lại chủ động viết thư cho hắn!!!

Hắn biết ngay mà! Triệu Hi Hằng cũng nhớ hắn, tưởng niệm đối với hắn cũng dâng trào lên như thủy triều cuồng cuộn a ~

Ngoài miệng nói không muốn hắn viết thư về nhà, nhưng nhìn xem, hắn mới không viết một ngày thôi, nàng liền khẩn cấp viết thư cho mình, nữ nhân chính là khẩu thị tâm phi.

Vệ Lễ nhếch lên môi, cố gắng giấu hai cái răng nanh trắng nhởn không để lộ ra nhiều, cắn cắn môi, muốn giấu đang khóe miệng đang nhếch lên không thể kềm chế của mình, nhưng hình như miệng của hắn không quan tâm hắn muốn gì.

Dù sao cũng không ai nhìn thấy, ai nhìn thấy còn không phải cười hết một lát?

Mà cười thì cười thôi.

Khóe miệng kéo cao lên của hắn rốt cục cũng hạ xuống được, sờ sờ phong thư, vừa muốn đưa tay mở ra thì theo bản năng dừng lại, đem thư phong sửa sang lại cho ngay ngắn.

Ừm... Tức phụ hắn chủ động viết thư cho hắn, lặng lẽ xem xong người khác cũng không biết Triệu Hi Hằng viết thư cho hắn, hắn cứ cảm thấy không cam lòng.

Vệ Lễ đem thư nhét vào trên thắt lưng.

Như vậy được không nhỉ?

Bọn họ lập tức liền có thể nhìn thấy.

Nhưng là vị trí này có phải có chút quá cố ý hay không?

Đặt ở trong tay áo, lộ ra một góc?

Đây thì lại có chút mờ mịt, lỡ ai mắt không tốt cũng nhìn không thấy.

Tay áo cũng quá hẹp, quơ quơ một lát lại làm thư bị vò nhăn.

Ừ...

Vẫn là nên để trên đai lưng đi, sau đó đi một vòng, đi an ủi các tướng sĩ.

Trong doanh địa đang làm cơm tối, làn khói bếp mông lung nhẹ nhàng bay về phía những đám mây.

Mọi người thấy hắn, vội vàng thành khẩn chào hỏi, lộ ra nụ cười, Vệ Lễ lần lượt gật đầu tỏ vẻ ân cần thăm hỏi, sau đó lại"lơ đãng" lộ phong thư vắt bên hông ra cho bọn hắn nhìn thấy.

Chuyện không được hỏi đến chuyện tư của chủ công đã là nguyên tắc, đại đa số mọi người chỉ dừng ánh mắt trên phong thư một chút, rồi chậm rãi dời mắt đi.

Vừa thấy chính là thư nhà, bọn họ còn hỏi thì thật quá nhiều chuyện rồi; vạn nhất không phải thư nhà mà là văn kiện cơ mật trọng yếu gì đó, cũng không phải thứ bọn họ nên hỏi đến.

Vệ Lễ đi một vòng, không ai hỏi hắn, hắn cúi đầu nhìn nhìn phong thư nhét ở bên hông mình.

Không đủ rõ ràng sao?

Vừa thấy chính là thư nhà a, sao không thấy ai hỏi?

Trần Nhược Giang ngồi vây quanh bên cạnh đống lửa, lầm lũi ăn chén cơm, nhìn chằm chằm phong thư bên hông Vệ Lễ trong chốc lát, sau đó dời ánh mắt qua một bên.

Hắn còn không biết Vệ Lễ mang theo phong thư đi ra đây là ý gì sao?

Ha, hắn không thèm thỏa mãn tâm nguyện của Vệ Lễ, ai biểu cái tên chủ công kia suốt ngày đều lấy chuyện hắn không có tức phụ ra đâm chọt hắn, chọc hắn ngứa ngáy. Dù sao hắn đã ngứa ngáy thì Vệ Lễ cũng đừng hòng cảm thấy mỹ mãn.

Vệ Lễ đem ánh mắt ném về phía Trần Nhược Giang đang cặm cụi ăn chén cơm thứ hai, bình thường tên này rất có nhãn lực mà, hôm nay sao im lặng như vậy? Ăn cơm đến dán cơm vào mắt rồi hay sao, không nhìn thấy?

"Khụ khụ, Trần Nhược Giang?"

...

Bị điểm danh, thật xui xẻo.

"Dạ." Trần Nhược Giang lau miệng đứng lên, nuốt cơm trong miệng xuống.

Ngón tay Vệ Lễ hơi sượt qua phong thư đeo trên thắt lưng một chút, ám chỉ rõ ràng, nhưng Trần Nhược Giang cứ nhìn chằm chằm mũi chân, thật lạ là không nhìn hắn.

Hắn hôm nay nhất định là phải đem phong thư này khoe khoang ra ngoài.

"Trần Nhược Giang, ngươi đi ra ngoài nửa tháng, muội muội ngươi viết thư cho ngươi không?" Vệ Lễ hỏi.

Bắt đầu rồi...

Trần Nhược Giang lặng im, muội muội của hắn là thứ bạch nhãn lang, mấy đêm trăng tròn thế này còn bận cùng tên tiểu bạch kiểm Thẩm Đô An kia thân thiết với nhau, làm gì còn quan tâm đến cái ca ca cô đơn là hắn đây?

Vì sao mỗi lần chủ công khoe khoang, đều muốn đạp hắn một chân, đâm vào lòng hắn một dao cơ chứ?

"Trần Nhược Nam khôngviết thư cho ngươi, chắc là sợ phiền toái Dịch Sử, kỳ thật cũng không có chuyện gì đâu, cứ bảo nàng ta mang thư đến chỗ phu nhân ta, thuận đường Dịch Sử mang đi luôn." Vệ Lễ thuận thế rút phong thư vắt trên hông ra, đặt trong lòng bàn tay vỗ vỗ, "Dù sao phu nhân ta cũng thường xuyên gửi thư đến nơi này, thuận đường thôi, đừng sợ phiền toái."

"... Dạ, cám ơn chủ công." Ngày thứ nhất cự tuyệt diễn vai phụ, thất bại.

Người khác chỉ cảm thấy Vệ Lễ đối với Trần phó tướng thật tốt, loại chuyện nhỏ như thư nhà này cũng nhớ quan tâm hắn mang thư hộ hắn, không ai hiểu được bất đắc dĩ cùng xót xa của Trần Nhược Giang.

Nếu Vệ Lễ đã chủ động nói, Trần Nhược Giang không nguyện ý một mình mình làm vai phụ, muốn nhiều người dính theo, vội vàng vuốt mông ngựa nói, "Chủ công cùng phu nhân thành thân đã hai năm, tình cảm vẫn tốtnhư vậy."

Vệ Lễ hài lòng sờ sờ phong thư, rốt cuộc cũng thỏa mãn đem nó cất vào trong ngực, kiêu ngạo hất cao cằm nói, "Không có cách nào, nàng rời ta một ngày đac nhớ đến không được, còn không phải mong đợi viết thư đưa tới cho ta? Bình Châu chính vụ phức tạp, nàng còn bớt chút thời gian viết thư cho ta, thật là dính người..."

"Phu nhân trong lòng có chủ công, cũng có nghiệp lớn chính sự, xử lý sự vụ Bình Châu ngay ngắn rõ ràng, tuyệt không phải phụ nhân bình thường có thể so sánh!"

"Thuộc hạ năm nay mới được thăng chức lên, năm đó đại hôn của chủ công cũng không được nhìn thấy anh tư của phu nhân, chỉ mong lần này trở về, trên tiệc ăn mừng có thể nhìn được tận mắt phu nhân một lần. Chắc hẳn phu nhân chính là nữ trung hào kiệt, càng làm người kính ngưỡng hơn cả Tống Tuyền tướng quân hay Tôn Tiến Sĩ."

Một trận nịnh nọt ào ạt vang lên, Vệ Lễ vừa nghe người khác khen ngợiTriệu Hi Hằng, lại được khoe khoang một lần tình cảm của hắn và Triệu Hi Hằng, chỉ cảm thấy cả người thư sướng, "Có cơ hội, có cơ hội, ở nhà là ta làm chủ, ta nói với nàng, nàng tất nhiên đồng ý."

Trần Nhược Giang suýt chút bị ánh sáng đắc ý trong mắt Vệ Lễ lóe lên đến mù mắt, hận không thể lắc lắc cổ áo Vệ Lễ lớn tiếng gọi hắn, "Ngươi tỉnh lại đi! Ngươi viết về trong nhà mấy chục phong thư, phu nhân mới hồi âm cho mấy phong đã đứng nơi này dương dương tự đắc? Lần trước mua xiêm y, ai là người móc không ra một lượng bạc để trả tiền chứ? Nhất gia chi chủ ở đâu?"

Nhưng suy nghĩ một chút, hắn còn chưa có tức phụ đâu, không nên dĩ hạ phạm thượng, cuối cùng cũng đè nén ý nghĩ này xuống.

Năm đó hắn nên bỏ Vệ Lễ, đi tìm nương tựa người khác, Khương Tố, Tạ Thanh Úc, ai chả được, cũng không đến nối bị uất khí về phương diện này nhiều như vậy.

Hắn ham chén cơm này, hiện tại chạy cũng chạy không được, hối hận.

Vệ Lễ khoe khoang cũng khoe đủ rồi, liền phất phất tay, "Các ngươi tiếp tục ăn cơm đi."

Sau đó xoay người về doanh trướng của mình.

Thư hắn còn chưa mở ra đọc đâu...

Hắn khẩn cấp dùng đao rọc thư ra.

"Ta đào được một cái tráp gỗ bên dưới cửa sổ thư phòng của chàng, cho chàng một cơ hội giải thích trong một tờ giấy, mau hồi âm."

Mày Vệ Lễ nhíu lại cùng một chỗ, nàng viết thư cchir muốn nói loại sự tình này sao?

Cũng không có một lời nào nói là nhớ hắn?

Chậc, cái tráp gì dưới cửa sổ thư phòng chứ? Thứ gì? Hắn căn bản không biết có được không?

Thứ đó không phải của hắn, khẳng định không phải của hắn, hắn không nhớ mình có đem thứ gì chôn ở phía dưới cửa sổ, không chừng là tên hầu nào vụng trộm giấu, hiện tại đổ lên trên đầu hắn.

Vệ Lễ vừa ủy khuất lại xót xa, uổng công hắn vừa rồi đi khoe khoang thư nhà với người ta như đồ ngốc.

"Chủ công, Vương Lục Lang đến." Vương lục lang là con thứ sáu của Vương Viễn, là người nhỏ tuổi nhất, cũng là đứa được Vương Viễn yêu thương nhất.

Cũng bởi vì tuổi trẻ nóng tính, so với các ca ca hắn thì thiếu đi chút trầm ổn, suy nghĩ sâu xa, lộ ra nóng nảy mà thiếu nhẫn nhịn chút.

Hắn tiến vào xong, liền kéo mũ trùm đầu xuống, "Ngươi đến cùng thì khi nào mới giúp ta?"

Vệ Lễ không nhanh không chậm nhét thư trở về, đổi một gương mặt khác, "Cút ra, rồi tiến vào lại."

Hai bàn tay đang rũ xuống bên hông của Vương Lục Lang nắm chặt lại, cằm cũng căng chặt lên, nhưng lần này đi ra ngoài là hắn lén các ca ca tới, không thể kéo dài, đành phải hùng hổ ra ngoài, sau đó lần nữa tiến vào, thái độ nhu thuận.

"Ngồi." Vệ Lễ bỏ chân xuống khỏi ghế, "Ngươi bây giờ cầu cạnh ta, thật dễ nói chuyện." Nếu không phải trong số mấy huynh đệ nhà Vương gia có mỗi tên Lão Lục này là dễ lừa gạt nhất, thì với thái độ nói chuyện như thế, hắn đã sớm chặt người làm mấy khúc.

Vương Lục Lang không phục, "Ta rõ ràng đáp ứng ngươi, sau khi xong chuyện cho ngươi sáu tòa thành làm báo đáp, chúng ta đây là quan hệ trao đổi bình đẳng trao đổi. Không đánh mà thắng, có thể lấy đến được sáu tòa thành, ngươi mới là người kiếm được nhiều nhất."

"Ta đây cũng có thể giúp các ca ca khác của ngươi." Vệ Lễ mắt cũng không thèm nhìn hắn.

Càng như vậy, Vương Lục Lang càng là cảm thấy Vệ Lễ đáng tin cậy, nếu Vệ Lễ như đối với hắn ân cần, hắn ngược lại phải hoài nghi bên trong có âm mưu quỷ kế gì.

"Ngươi nói bừa! Lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ hiện tại đang vội vàng đi tiếp xúc với họ ngoại của bọn hắn, muốn dựa vào gia tộc bên họ ngoại nhúng tay vào Thanh Châu. Nhà ngoại của bọn họ đều là gia tộc quyền thế của Thanh Châu, cường long bất áp địa đầu xà (Editor: rồng mạnh cũng không thể đàn áp được rắn trong hang ổ của nó), bọn họ sao phải cần tới ngươi? Ngươi không sớm tính toán, thì cái gì cũng sẽ không lấy được." Vương Lục Lang cau mày nói.

Mẹ của hắn thân phận không tốt, không thế lực được bằng nhà bên ngoại các ca ca, chỉ là ỷ vào mẫu thân của hắn có được sủng ái của Vương Viễn, hắn cũng thích cóp được nhân mạch mấy năm nay, cho nên mới dám tranh.

"Lời tạm biệt đừng nói quá chắc chắn nga, Tam ca, Tứ ca của ngươi, bên nhà ngoại bọn họ mấy năm nay đã có xu hướng suy tàn, ngươi cho rằng bọn họ không có âm thầm bàn bạc với ta? Nhưng mà bọn hắn quá keo kiệt thôi." Vệ Lễ tiện tay chỉ chỉ hắn, "Ta cho ngươi mượn 3000 cử binh, ngươi phải cho ta câu trả lời thuyết phục khiến ta hài lòng."

Thời gian đã kéo dài đủ lâu, Vương Lục Lang dưới áp lực khắp nơi, đã không còn kềm chế được.

Vương Lục Lang há miệng thở dốc, hắn muốn hỏi làm sao có thể bảo đảm 3000 người này không phải Vệ Lễ cho hắn mượn để tính toán làm ngư ông đắc lợi, ngồi không thu lưới! Nhưng hắn biết, nếu như hắn dám hỏi tới, liên minh giữa bọn họ liền hỏng mất.

Suy trước tính sau, hắn rốt cuộc cũng quyết định đánh cuộc một lần, dù sao trong mấy ca ca của hắn, bất cứ ai thượng vị, hắn cũng không có ngày lành.

Huống hồ người trong tay hắn không chỉ có 3000, cho dù người của Vệ Lễ đến lúc đó muốn tạo phản, nhiều nhất là lưỡng bại câu thương thôi, Vệ Lễ cũng sẽ không được cái gì.

Vương Lục Lang đi rồi, Vệ Lễ tính tính, cho Vương Tam Lang mượn hai ngàn người, Vương Tứ Lang mượn 3000, Vương Lục Lang mượn 3000, tổng cộng 8000 người. Mấy người này suốt ngày giở vờ giả vịt với nhau đi, đến lúc bọn họ thật sự đánh lên, ngược lại lại rất lợi cho hắn.

Bắt đầu rồi.

Ba huynh đệ nhà này thật ngay cả ý nghĩ cũng không khác nhau, nếu Thanh Châu đã là một bãi nước đục, không bằng quấy lên một trận phong ba một phen, có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.

Chỉ mong không phải ba người bọn hắn hợp nhau lại biểu diễn cho hắn xem. Vệ Lễ phủi phủi xiêm y đứng lên, đột nhiên như có ánh sáng lóe lên trong đầu, bỗng nhiên bừng tỉnh.

Thật sự là có một cái hộp hắn từng ném qua cửa sổ thư phòng nha.

Hai năm trước, cái hộp son mạ vàng, trên nắp đậy có...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.