Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 132: Chương 132: Chương 131




Thời gian quá lâu, nên mới vừa nãy trong lúc nhất thời hắn không nhớ ra.

Ký ức lúc ấy của Vệ Lễ trở nên càng ngày càng rõ ràng, lập tức chợt nổ tung ở trong đầu, mặt trở nên đỏ bừng, trái tim đập nhanh hơn.

Hắn nôn nóng bất an đi tới đi lui trong doanh trướng.

Năm đó cái gì hắn cũng không hiểu, muốn làm lại sợ làm không đúng thì xấu mặt, làm Triệu Hi Hằng cười hắn, vì thế ở chỗ nào cũng nghịch Xuân cung đồ.

Cuối cùng vẫn là vì bồi thường hộp son hắn làm hư cho Triệu Hi Hằng, trong lúc vô tình phát hiện trấn điếm chi bảo trong tiệm yên chi của người ta —— bên trong nắp bình mạ vàng có vẽ một cảnh Xuân cung đồ.

Sau đó mua trở về.

Xem xong lại sợ người phát hiện, vì thế hắn khóa lại đến tận ba tầng, thuận tiện ném xuống dưới cửa sổ, muốn hủy thi diệt tích.

Đã hai năm rồi mà còn bị Triệu Hi Hằng móc ra? Nàng là con chuột hay sao mà lục đồ linh như thế?

Kỳ thật nói tỉ mỉ một chút, thứ đồ chơi này cái rắm cũng không có mà dùng, chỉ là hai người ôm hôn nhau, xiêm y còn chưa cởi hết, làm sao mà tính đường đường chính chính là Xuân cung đồ chứ? Cũng do hắn năm đó không hiểu chuyện, mới nhìn xem cảm thấy kích thích. Bây giờ suy nghĩ một chút, vẫn là của hồi môn của nàng có ích hơn nhiều.

Vệ Lễ thở dài một ngụm, ổn định tâm thần, đứng lên. Vỗ vỗ khuôn mặt đỏ lên của mình, muốn làm cho mình tỉnh táo lại.

Không phải là muốn hắn cho lời giải thích sao, thì cho thôi, hắn đã ở xa ngàn dặm rồi, hắn sợ cái gì? Xa như vậy, hắn có đỏ mặt nàng cũng không thấy được.

Triệu Hi Hằng bảo hắn giải thích, giải thích cái gì chứ? Phải cần tới giải thích sao? Này có gì mà phải giải thích, bất quá chỉ là nhân chi thường tình mà thôi, người trẻ tuổi háo sắc thì đã làm sao?

Hắn đập bàn, ỷ vào hiện tại đang cách khá xa nàng cũng không thể đuổi đến đây đánh hắn được, bừa bãi xách bút lên viết, "Như nàng chứng kiến, Xuân cung đồ thế nào, rõ không?"

Nàng cho hắn cơ hội giải thích trong một tờ giấy, hắn nửa tờ cũng không dùng hết.

Vệ Lễ đã xấu hổ và giận dữ đến máu nóng tràn lên não, bình nứt không sợ vỡ.

Dịch Sử tiến vào, lấy thư Vệ Lễ viết xong đi.

"Chủ công còn có cái gì muốn mang về không?"

"Không có, ngươi đi đi." Vệ Lễ khoát tay, máu nóng đã tràn lên não, phi thường tự tin.

Dịch Sử gật gật đầu, lui ra.

Trời dần dần đen xuống, gió lạnh sưu sưu thổi vào trong màn, gió xuân thật có thể đả thương người, Vệ Lễ bị thổi đến huyệt Thái Dương cũng phát lạnh.

Trong lòng có chút bồn chồn, tin gửi ra ngoài rồi sao? Hẳn là gửi ra ngoài rồi nhỉ?

Hắn chỉ viết một câu kia, có phải có chút không thích hợp hay không? Có phải có chút quá điên hay không, Triệu Hi Hằng trông thấy có tức giận hay không?

Thôi được rồi, tức giận thì tức giận đi. Đó là do nàng kêu hắn phải giải thích, dù sao hắn cũng ở cách nhà khá xa, chờ hắn trở về, cơn giận đó của Triệu Hi Hằng xác định cũng tiêu mất rồi.

Hắn đứng lên, đóng chặt cửa sổ doanh trướng lại, không cho gió thổi vào, sau đó lên giường ngủ.

Nửa đêm canh ba, người trên giường trở mình, đôi mắt đen láy mở ra trong bóng tối.

Sau đó đột nhiên bắn dậy, mang giàyvào, hỏi, "Dịch Sử đi chưa?"

Thanh âm của binh lính thủ vệ từ bên ngoài truyền đến, "Sớm đã đi rồi chủ công, hiện tại hẳn là đã qua sông Áp Lục Giang rồi."

Trái tim Vệ Lễ nhảy dựng lên bang bang, có chút sợ hãi, lần đầu không muốn về nhà.

Kỳ thật không nên nói là không muốn, phải là không dám, cái giọng kia của hắn trong thư, cái thái độ kia, trở về xác định sẽ bị mắng.

Tin đưa ra ngoài mấy ngày cũng không có động tĩnh, càng không động tĩnh, trong lòng Vệ Lễ lại càng hoảng sợ, hắn cũng không biết mình hoảng sợ cái gì nữa.

Hắn cẩn thận suy sự tình một chút, bất quá chỉ là chuyện nhỏ, không phải chỉ là hai năm trước xem Xuân cung đồ xong, hủy thi diệt tích không tốt bị tức phụ bắt được, sau đó tức phụ hỏi hắn thế nào, hắn trơ mặt ra trả lời đúng sự thật thôi sao?

Nhưng chính là... sợ...

Triệu Hi Hằng thu được hồi âm của Vệ Lễ, bị nội dung trong thư chọc cho nở nụ cười, nhịn không được phì ra cười một tiếng, vội vàng dùng phong thư che mặt.

Nàng thật có thể tưởng tượng ra khi Vệ Lễ viết những lời này vừa tức vừa giận, vừa thẹn lại nóng nảy. Cuối cùng không có biện pháp, dứt khoát bình nứt không sợ vỡ, viết cho nàng ra một câu như vậy.

Triệu Hi Hằng gấp thư lại xong, nàng cũng không định bắt hắn giải thích chân tướng gì, chỉ là đùa đùa hắn vậy thôi, người này thật một chút cũng không biết đùa.

Chi Chi ngồi ở trên cái thảm da hươu cắn cắn lông xù bên dưới, nhìn thấy a nương mình cười vui vẻ như vậy, hơi thắc mắc nghiêng nghiêng đầu, sau đó đưa một tay bứt lông xù xù lên cho Triệu Hi Hằng, "A!"

Cho người chơi.

Triệu Hi Hằng ôm con bé lên ước lượng một chút, mập không ít.

Khi Vệ Lễ mới đi hai ngày, Chi Chi mỗi ngày đều cùng Trơ Trọi ghé vào cửa sổ, chờ Vệ Lễ trở về, sau này đợi không thấy nữa, khóc hai ngày, cũng không đợi nữa.

Triệu Hi Hằng sợ con bé quên Vệ Lễ, lại sợ con bé nhớ Vệ Lễ.

Chi Chi đến khi bảy tháng rưỡi vẫn không nói thêm một câu, Triệu Hi Hằng dạy con bé, "A gia ~ "

Chi Chi liếc nhìn nàng một cái, không để ý tới, tiếp tục cắn lông xù.

Ngoại trừ hai từ a gia và phụ thân, dạy cái gì Chi Chi cũng sẽ học theo, Triệu Hi Hằng nhờ vậy cũng hiểu được, trong lòng Chi Chi là có bóng dáng Vệ Lễ, cho nên đặc biệt mâu thuẫn khi phải học hai từ này.

"Chi Chi a..." Triệu Hi Hằng kêu con bé.

Chi Chi theo bản năng ngẩng đầu nhìn hướng Triệu Hi Hằng, chờ nàng nói chuyện.

Triệu Hi Hằng hôn hôn cái trán của nàng, "A gia con rất nhanh sẽ trở về, lại đợi hai ngày nữa nha. A gia luôn nói con là tiểu hỗn đản, kỳ thật hắn rất thương con."

Ngày 15 tháng 5, Thanh Châu bất ngờ làm phản. Ngày 16, kế hoạch nguyên bản của Vệ Lễ thất bại, bất đắc dĩ phải đánh thẳng Thanh Châu, kịch chiến 3 ngày liền chiếm được quận Phương Khắc của Vương gia, tiến nhanh vào nội thành Thanh Châu. Ngày 29, bắt giữ Vương Viễn cùng với gia quyến.

Vệ Lễ khi tấn công vào chủ thành Thanh Châu bị trọng thương, may mà năng lực khôi phục của hắn kinh người, mới có 3 ngày đã đi lại tự nhiên, cứng rắn chịu đựng, đánh hạ chủ thành Thanh Châu.

Bọn người Vương Viễn vừa bị bắt, các quận thủ những quận còn lại như Hàm Ngọc đều nhiệt liệt ra đầu hàng, mở lớn cửa thành nghênh đón quân đội Bình Châu vào lưu lại.

Hoa Thượng Nhạc Ký Châu theo sát tình hình Thanh Châu, sợ Vệ Lễ thua, sau khi thấy hắn thu phục Thanh Châu, vui vẻ tung tăng đến trước tiên đưa hạ lễ lên, sợ chậm một chút lại không kịp nịnh hót.

Lưu Hoán vốn dĩ đang nghĩ nghỉ ngơi lấy lại sức, đợi Đông Sơn tái khởi, nhưng thế lực Vệ Lễ càng ngày càng hung mãnh, mắt thấy chiếm cứ toàn bộ Đông Bắc của phía Bắc con sông Trường giang, lại gom thêm cả Cao Lệ, nghiễm nhiên có thế nói là tư thế độc nhất vô nhị. Cho nên nguyện vọng báo thù của hắn khi còn sinh thời là vô vọng, dưới tình trạng hồi hộp khó thở lại lâm bệnh một hồi, bất đắc dĩ rụt đầu lại.

Triệu Minh Thần nghe được tin tức này, vội vàng gấp rút bước chân xâm chiếm Nam Chu, tốt nhất là càng vững chân của mình càng tốt. Nam Chu hiện nay là Triệu Minh Tâm và thái hậu cầm quyền, hoàng đế còn nhỏ, căn bản không đủ gây cho sợ hãi, đúng là thời điểm tốt để hắn thu nạp.

Hắn quyết định tâm tư, đối với Vệ Lễ là nước sông không phạm nước giếng, chung sống hoà bình.

Tốt xấu gì Vệ Lễ cũng xem như đường muội phu của hắn, cũng không đến mức người nhà đánh người nhà, một chút mặt mũi cũng không chừa đi.

Triệu Minh Thần đưa lễ vật đến cho Vệ Lễ, tỏ vẻ chúc mừng, cũng biểu lộ thái độ của mình là hữu hảo, không xem hắn như địch nhân, cũng hy vọng hắn đừng xem mình là địch nhân.

Vệ Lễ làm xong hết tất cả những chuyện hắn nhất định phải làm, dàn xếp xong hết, liền lập tức cưỡi ngựa chạy ngay về Bình Châu.

Mọi người đối với hành động này của hắn cũng không oán trách gì, lần trước đi chinh chiến Cao Lệ cũng như vậy mà.

Đêm đó, theo Dịch Sử là tiếng chiêng trống truyền đến tất cả con phố của các quận Bình Châu, dân chúng đang ngủ say sôi nổi bị giật mình, nghiêng tai lắng nghe, Vệ Lễ thật sự lấy được Thanh Châu!

Trong lúc nhất thời ai cũng vừa mừng vừa sợ. Năm năm trước, Thanh Châu còn có thể đứng song song với Bình Châu của bọn họ, năm năm sau, lại thành cùng một lãnh thổ với bọn họ.

Mọi người ngủ không được, dứt khoát đốt đèn lên, khoác xiêm áo đứng dậy, đem chuyện này đi lan truyền trong khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Vệ Lễ ra roi thúc ngựa, theo sát sau Dịch Sử chạy vào Bất Hàm.

Hắn vẫn như năm đó, vẫn là đêm khuya dẫn ngựa đến cửa nhà, thị vệ đã quen chạy ra nghênh đón, dắt ngựa cho hắn.

Chỉ là lần này, ở nhà là đèn đuốc sáng trưng.

Hắn đứng ở ngoài cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng Triệu Hi Hằng. Chi Chi đi tiểu đêm, ô ô nha nha uống sữa, Triệu Hi Hằng đang ôm nữ nhi, đứng ở bên cửa sổ đi tới đi lui, dỗ dành con bé ngủ.

Ánh sáng ngọn nến màu vàng cam phản chiếu bóng dáng hai mẹ con xám sẫm, mơ hồ truyền ra tiếng Triệu Hi Hằng thỏ thẻ, nhỏ nhẹ hát một khúc hát nào đó ru Chi Chi ngủ.

Vệ Lễ hốc mắt đỏ ửng, không tự giác nước mắt liền chảy xuống, những miệng vết thương ban đầu không đau kia hiện tại cũng bắt đầu đau.

Trái tim vừa chua xót lại căng trướng, sắp nứt ra.

Hắn vẫn luôn biết mình có nhà, có thê tử, có nữ nhi huyết mạch tương liên, nhưng lại không có bất kỳ một lúc nào hắn lại cảm thấy xót xa muốn khóc như hiện tại.

Vệ Lễ ít đọc sách, bốn chữ "cận hương tình khiếp"(*) hắn gặp qua, nhưng cũng không hiểu, cảm thấy đó chỉ là văn nhân suy nghĩ khác người. Nhưng hiện tại giờ này phút này, hắn đứng ở ngoài cửa sổ, có thể nhìn theo bóng dáng hai mẹ con bọn bọn cả đêm, cũng không dám bước nửa bước đi vào.

(*)Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.

Trong lúc nhất thời, giống như những ý văn của mấy văn nhân ở mấy trăm năm trước đang tràn vào người hắn, đem tất cả ý niệm đó đều giao phó cho hắn thể hiện.

Không gặp được Triệu Hi Hằng, là nhớ,nhớ đến mức khao khát muốn làm nàng tan vào trong xương cốt, muốn hôn nàng, muốn dính vào nhau đến vĩnh viễn không xa rời.

Mà Triệu Hi Hằng và Chi Chi ở cùng một chỗ, giống như lại thêm vào một chút cái gì, là nhớ nhung sâu sắc, lại không hẳn chỉ có vậy.

Không được trong chốc lát, đại khái Chi Chi đã ngủ, Triệu Hi Hằng buông con bé xuống, sau đó thổi tắt đèn, trong phòng trở nên đen nhánh một mảnh, bóng dáng bọn họ cũng đều biến mất.

Trái tim chua xót lại căng trướng của Vệ Lễ đã bình phục lại rất nhiều, hắn dừng một chút, lặng lẽ đi vào.

Triệu Hi Hằng còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng bước chân, thình lình giật mình, hỏi, "Ai?"

Vệ Lễ không trả lời nàng, lại nhấc chân đi vào, đốt một cái đèn lên, thoáng nhìn biểu tình thất kinh của nàng, hầu kết nhấp nhô trên dưới một phen, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra miệng, chỉ là nhìn nàng cứng ngắc cười cười.

Triệu Hi Hằng ngồi ở đầu giường, sững sờ trong chốc lát, bỗng nhiên, ngay cả hài cũng không để ý mang, nhào vào trong lòng hắn một phen.

Vệ Lễ sợ tới mức vội vàng ôm lấy nàng, "Mặt đất lạnh, lại làm lạnh nàng bây giờ!"

Thân thể hắn thoáng có chút cứng ngắc, mấy ngày liền đi đường đều không có rửa mặt, lại là cuối mùa xuân, không giống như ngày đông rét lạnh, trên người đã sớm có một mùi kỳ lạ khó ngửi rồi.

Vệ Lễ thả nàng xuống, hai má đỏ lên, sau đó lui về sau hai bước, chỉ mong nàng không ngửi thấy mùi trên người mình.

Nhưng hắn rất rất muốn hôn nàng...

Hắn đứng ở trước mặt Triệu Hi Hằng, xoắn xuýt muốn chết, tốt nhất là đi tắm rửa trước đã, nhưng hắn hiện tại vẫn rất muốn hôn nàng một ngụm.

Triệu Hi Hằng giống như nhìn thấu xoắn xuýt trong lòng hắn, nàng đạp lên trên hài của hắn, hôn một cái lên cái cằm lún phún râu của hắn một cái, "Được chưa?"

Mắt Vệ Lễ sáng lên, ôm nàng đến trên giường, lưu luyến không rời nói, "Ta đi tắm rửa..."

"Đi đi!" Triệu Hi Hằng tìm kiếm đồ rửa mặt cho hắn.

Vệ Lễ cẩn thận bước đi mỗi bước, nửa mắt đều không muốn rời nàng, thuận tiện vuốt vuốt đôi mắt đang ngủ của Chi Chi, "Ta đi thật đây."

"Ta thật sự thật sự đi tắm..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.