Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 134: Chương 134: Chương 133




"Năm đó A gia của ta cưỡi con ngựa thật to thế này nè, sau lưng dẫn theo một đoàn người đông thật đông, chiến thắng khải hoàn quay trở về, vô cùng oai hùng! Cha ta đã đánh cho rất nhiều người tè ra quần!"

"Oa!!!"

"Bộ giáp sáng lóa trên người của ông cùng với ánh nắng chiếu chiếu sáng lóa. Giáp... Giáp quang hướng nhật kim lân khai(*)... Đúng! A nương ta đã dùng câu thơ như thế này để hình dung đó."

+(*)Giáp quang hướng nhật kim lân khai: một câu thơ trong bài "Nhạn môn thái thú hành", ý là áo giáp vàng lóng lánh, vẩy cá ánh lên trong nắng.

Tiểu cô nương chừng năm sáu tuổi đang đứng trên bậc thang, trong tay nắm chặt cây kiếm gỗ, hữu mô hữu dạng huơ huơ một phen, sau đó hất cao cằm, trên khuôn mặt trắng noãn trái một vệt bùn, phải một vệt bùn,váy trên người cũng bị cắt rách. . truyện xuyên nhanh

Dưới bậc thang là một đống tiểu hài tử như đồng hạt đậu nhỏ ngồi há hốc mồm sôi nổi "Oa!" ra, cùng nhau vỗ tay, vô cùng cổ động.

"Trời ạ! A gia của thiếu chủ thật là lợi hại!"

"Thiếu chủ còn có thể 'lờm' thơ, thật giỏi!"

"Thiếu chủ còn biết múa kiếm luôn, chúng ta đều không biết!"

Một đám tiểu hài ríu rít lên như chim hót, trong ánh mắt đều lóe lên ngôi sao sùng bái, suýt chút nữa là xông lên gọi lão đại rồi.

Triệu Đồ Lâm thổi một sợi tóc đen nhánh đang rũ ra ngay trước mắt, đắc chí vừa lòng.

Giữa các tiểu hài tử, sự so sánh vô cùng đơn giản, một cái kiếm gỗ, một cái cung, một con mèo, hoặc là đi khoe khoang phụ mẫu của mình.

Nhưng ở phương diện khoe khoang phụ mẫu này, thiếu chủ Triệu Đồ Lâm nhiều năm chưa gặp địch thủ, nên đã được đầy đủ những người bạn nhỏ khác vui lòng phục tùng.

"Triệu Thạch Lưu!" Vệ Lễ từ thật xa đã nhìn thấy khuê nữ hắn bộ dáng giống như người xin cơm, cả người rách rưới, tóc tai cũng bay lù xù, hắn chỉ cảm thấy trước mắt đen lại, cả người máu muốn chảy ngược.

Con nhãi ranh này lại chơi thành như vậy, thật là nghịch muốn mạng mà.

Con nhãi này mà quăng ra trên đường cái, ai dám tin đây là khuê nữ của hắn chứ? Mới cao đến bắp chân người thôi, cũng quá có khả năng quậy phá rồi.

"Oa! Là a gia của thiếu chủ!" Một giọng nói non nớt của một tiểu đậu đinh sợ hãi cùng hâm mộ vang lên.

"Là a gia thiếu chủ đã đánh cho nhiều người đều tè ra quần!" Một tiểu hài tử khác lại sợ hãi kêu lên.

Vệ Lễ đến gần, ngồi xuống lật Chi Chi qua trái qua phải, nhìn thấy trên người con bé không có tổn thương, chỉ có hơi rách rưới một chút, mới tính yên tâm.

Hắn thuận đưa tay đem cái rương sách của Chi Chi để ở một bên xách lên, tay phải vòng qua, bắt lấy Chi Chi kẹp ngang dưới nách, lạnh lùng nói, "Về nhà ăn cơm!"

Chi Chi vung vung cây kiếm gỗ trong tay, cất giọng giõn giã cáo biệt với đồng bọn của con bé, "Gặp lại, gặp lại, ngày mai gặp!"

"Thiếu chủ ngày mai gặp!"

Vệ Lễ nghe bọn nó líu ríu mà đầu muốn phình to.

Còn ngày mai gặp? Gặp cái rắm!

Chi Chi sau khi được tám tháng thì tiếng thứ nhất là gọi "A gia", tiếng thứ hai liền gọi "A nương", rồi sau nữa liền giống như vòi nước mở phanh, mỗi ngày nói nhảm không ngừng.

Cũng không biết giống ai, thân thể chắc nịch như cục đá, cả ngày tung tăng nhảy nhót, cả người không có khi nào sạch sẽ.

Con bé ở nhà không yên, Vệ Lễ cùng Triệu Hi Hằng lại ghét bỏ nó làm ầm ĩ, dứt khoát sau khi vỡ lòng liền đem con bé đưa đi trường nữ học. Sau khi quen biết được mấy cái tiểu đồng bọn, liền càng thêm tung hoành thiên địa, không có điểm dừng.

Vệ Lễ mỗi lần tới đón con bé, không phải tóc tai bùm xùm thì là xiêm y rách rưới, hoặc là mặt mũi dơ như con mèo hoa nhỏ, hắn tuổi còn trẻ liền bị tức giận đến tim không tốt, hận không thể nhét cái khuê nữ này về trong bụng mẹ để nó trọng sinh lại một lần.

Hắn đang nghĩ trở về phải giải thích cùng Triệu Hi Hằng như thế nào, thuận tiện nghĩ luôn đêm nay ăn cái gì, Chi Chi lại uốn éo dưới nách hắn, "Con muốn ăn kẹo hồ lô!"

"Con ăn cái rắm chứ ăn!" Quậy phá thành bộ dáng này còn có mặt mũi đòi ăn kẹo hồ lô.

"Hay lắm! Người ngược đãi nữ nhi mình ha! Con muốn trở về nói cho a nương! Để nương chủ trì công đạo!" Chi Chi lốp ba lốp bốp nói, thanh âm vừa giòn lại réo rắc, giống như tiếng khảy hạt châu trên bàn tính.

Tại trước mặt người khác, nó khoe khoang phụ thân của mình thì khoe khoang, nhưng nó tuyệt đối cùng hắn không! cùng! chiến! tuyến!

"Ăn ăn ăn, nhanh câm miệng của con lại đi, mỗi ngày mỗi ngày đều quậy phá như thế mà không chê mệt." Vệ Lễ mang theo nó, đứng ở trước quầy kẹo hồ lô.

Chi Chi trước hắn một bước, nâng tay nhỏ bẩn thỉu lên, "Ông chủ, hai cây kẹo hồ lô!"

"Ba cây." Vệ Lễ mặt không biểu tình, ấn tay con bé xuống.

Cái con nhãi ranh này một bụng ý xấu, hai cây kẹo hồ lô là nó một cây, Triệu Hi Hằng một cây, không muốn cho hắn ăn.

"Người mỗi lần đều giành với a nương con mà ăn, người thật sự muốn tự mình ăn một cây sao?" Chi Chi ngước đôi mắt to ngập nước, chân thành đặt câu hỏi.

Vệ Lễ nghĩ nghĩ, "Hai cây..."

Ừ, hắn có thể cùng Triệu Hi Hằng ngọt ngọt ngào ngào ăn một cây, hay a!

Ông chủ đưa kẹo hồ lô cho Vệ Lễ.

Vệ Lễ cắm kẹo lên trên rương sách của con bé, đập cái tay đang giãy giụa của con bé, "Trở về rồi ăn, vừa đi đường vừa ăn không khéo chọt thủng cổ họng con bây giờ."

Cánh tay ngắn ngủn của Chi Chi buông xuống, chán đến thổi sợi tóc đen rới xuống trên trán.

Còn chưa tới sân, con bé liền ngọ nguậy từ trên tay Vệ Lễ nhảy xuống, đăng đăng đăng giống như trái pháo nhỏ mà chạy vù vào trong, cất giọng giòn tan hô, "A nương, Chi Chi đã về rồi ~ tiểu bảo bối của người, Chi Chi trở về ~ Chi Chi rất nhớ người nha ~ "

Con nhãi ranh hai mặt.

Hai cha con một trước một sau tiến vào, hiển nhiên giống nhau như khắc ra từ khuôn mẫu.

Chi Chi càng lớn là càng giống Vệ Lễ, bất quá hoạt bát, đáng yêu hơn so với hắn nhiều.

Triệu Hi Hằng khều khều miếng lá khô dính trên đầu con bé, hay thật, lại rách thêm một bộ xiêm y nữa rồi.

Nàng khi còn nhỏ tuy cũng ầm ĩ một chút, nhưng thích đẹp, sẽ không có chuyện làm cho mình thành bộ dáng như quỷ ăn xin thế này đâu.

Suy trước tính sau, cảm thấy Chi Chi nhất định là giống Vệ Lễ.

"Mau ăn cơm, buổi tối một nhà chúng ta đi xem hoa đăng có được không?" Lại là mười lăm tháng Giêng của năm mới, nhớ năm đó, khi Triệu Hi Hằng có mang Chi Chi, từng nói với Vệ Lễ, đợi hài tử lớn thêm một chút, thì một nhà ba người cùng đi ngắm hoa đăng.

Chi Chi năm nay sáu tuổi, vừa vặn.

"Được nha!" Chi Chi quay đầu, hướng về phía Vệ Lễ cười khiêu khích một tiếng, hắc hắc hắc, a gia đừng có hòng được một mình chiếm lấy a nương nha.

Vệ Lễ vốn dĩ còn nghĩ thôi cố mà dẫn theo con bé ra ngoài xem hoa đăng, hy sinh chút thời gian riêng tư quý giá của hắn cùng Triệu Hi Hằng, nhưng nhìn thái độ này của con bé, da đầu suýt chút nổ tung.

Phi! Tức phụ là của lão tử, đồ trứng thối này biến đi, biến đi!

Triệu Hi Hằng luôn luôn không để vào mắt mấy trận tranh đấu gay gắt của cha con nhà này, ngày nào cũng oán giận nhau như vậy, nhưng tình cảm rất tốt.

Chi Chi lấy phụ thân làm hãnh diện của mình, đi đến chỗ nào cũng muốn khoe khoang với tiểu đồng bọn, Vệ Lễ cũng thương con bé gần chết.

Ăn cơm no, thừa dịp Triệu Hi Hằng đi thay quần áo thường, Vệ Lễ 'chồn chúc tế gà' mà ôn nhu ôm Chi Chi dậy, "Buồn ngủ không, mệt sao? Chợp mắt tạm trong chốc lát đi, chờ nương con đi ra lại gọi con."

Chi Chi mới ăn cơm no, có chút mơ mơ màng màng, theo bản năng dựa vào ngực Vệ Lễ, ôm cổ của hắn dán lên.

Vệ Lễ đặt con bé vào trong chăn đệm, nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Khụ khụ, kể cho con nghe câu chuyện về con hươu ngốc trong rừng rậm nha..."

"Ngày xưa, trong rừng rậm có một nhà hươu ngốc..."

Chi Chi nghe nghe, mí mắt díu lại, bất tri bất giác ngủ rồi.

Triệu Hi Hằng vừa ra tới, đã nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Chi Chi nhíu lại thành một cụm, vùi người trong chăn ngủ say sưa.

Vệ Lễ buông hai tay nhìn nàng, ác nhân cáo trạng trước, "Con bé vừa rồi quá mệt nhọc, nhất định muốn ngủ một giấc, chờ nó tỉnh lại thì trời cũng sáng rồi..."

Triệu Hi Hằng cũng không đành lòng kêu Chi Chi dậy, thương lượng hỏi Vệ Lễ, "Hay là năm nay không đi?"

Cặp mắt đen bóng của Vệ Lễ bỗng nhiên rũ xuống, lưu luyến oán oán, "Một năm chỉ có một lần, nàng nói hay lắm, vẫn luôn muốn cùng ta đi xem hoa đăng..."

"Dù sao Chi Chi trong chốc lát cũng không tỉnh lại, chúng ta thừa dịp nó ngủ, lặng lẽ đi lặng lẽ về, có được hay không?"

Hắn đứng lên, giật nhẹ tay áo Triệu Hi Hằng lay lay.

"Không... Không tốt đâu." Quá không có trách nhiệm.

"Đi nha, đi nha."

Triệu Hi Hằng bị hắn cọ xát chịu không nổi, ho nhẹ một tiếng, thần sắc không được tự nhiên, "Vậy vạn nhất bị Chi Chi phát hiện, ta nói là chàng mạnh mẽ ép ta đi..."

Nàng kỳ thật, kỳ thật là muốn làm một mẫu thân tốt trước mặt hài tử...

Nhưng tiết hoa đăng hàng năm chỉ có một lần, hơn nữa Vệ Lễ còn nài nỉ đến như vậy.

"Ta tặng cho nàng son môi, sao nàng không chịu bôi?" Hai người tay nắm nhau định đi ra ngoài, Vệ Lễ bỗng nhiên hỏi.

Hắn mấy năm nay đã thông suốt, biết thường xuyên mua yên chi hay son gì đó cho Triệu Hi Hằng.

Triệu Hi Hằng, "..." Hắn không có nói đùa?

Nàng cười khan một tiếng, "Chàng thật sự muốn xem ta dùng? Đều cùng một màu, không cần thiết đâu."

"Thì nàng nói, coi như là cùng một màu đj nữa, mùi cũng không giống nhau, mở ra đóng vào cũng không giống, cho nên không giống là không giống như vậy!" Vệ Lễ bình tĩnh nhìn nàng, rõ ràng là muốn nàng phải dùng.

Đầu Triệu Hi Hằng muốn phình to, lật cái hộp son hắn tặng ra, thái độ thấy chết không sờn mà bôi lên môi, cuối cùng ngây ngốc nhìn cái môi trong gương sáng đến muốn bay lên, "Đây là chàng muốn sao?"

Vệ Lễ gật gật đầu, "Rất dễ nhìn, nhìn nàng thật sáng sủa a!"

Triệu Hi Hằng cam chịu, ôm lấy cổ hắn kéo xuống, hôn một cái in dấu son màu cam huỳnh quang mên trên mặt hắn như cái ấn thần, "Đẹp mắt không?"

Nàng cũng không tin để lên trên mặt hắn,

hắn còn có thể nói đẹp mắt!

Tim Vệ Lễ đập nhanh chóng, lắp bắp ngượng ngập nói, "Đẹp mắt, ngươi có thể thêm thêm mấy cái..." Dấu son có giống ấn thần không cũng mặc kệ, mấu chốt là được hôn thêm vài cái.

Triệu Hi Hằng cự tuyệt không cho hắn tiếp tục chiếm lợi.

Vệ Lễ mặt dày mày dạn tự mình tiến lên, tranh thủ thân mật một lát.

Cuối cùng hai người cũng tay nắm tay ra cửa.

Chi Chi nghe trong phòng không có động tĩnh, mở đôi mắt to đen lúng liếng ra.

Xì ~ A gia ngu ngốc, cho rằng nó phát hiện không ra kế hoạch của hắn sao?

Không phải là định dỗ nó ngủ, sau đó vụng trộm mang a nương ra ngoài chơi nha, năm nay thôi cố mà nhường a nương cho hắn một chút, ai bảo trong nhà này hắn ấu trĩ nhất chứ!

Hai người tay nắm tay, cũng giống như lúc tân hôn năm ấy.

Vệ Lễ nhìn bốn bề vắng lặng đang chú ý tới bọn họ, nhanh chóng kéo mũ trùm của Triệu Hi Hằng xuống, sau đó che người hôn nàng một ngụm.

Chung quanh đều người là người, Triệu Hi Hằng bấm một cái lên hông của hắn, đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi, "Rất kích thích sao?"

Vệ Lễ nhe răng, cùng nàng mười ngón đan nhau.

Cách đó không xa chính là Tiểu Đào cùng Trần Nhược Giang, Trần Nhược Giang bằng cách bất chấp mưa gió bão bùng, hàng năm đều đưa thù du cho Tiểu Đào vào ngày trùng cửu, rốt cuộc cũng để cho tiểu cô nương cứng rắn này buông lỏng.

Về phần Trần Nhược Nam, giống như lời của Trần Nhược Giang, đã sớm cùng Thẩm Đô An mắt đi mày lại, năm kia đã thành thân.

Thẩm Đô An năm đó bị lừa thảm, nhưng đã quen thói liều mạng làm việc không tiêu tiền. Trần Nhược Nam khi còn nhỏ cũng nghèo túng nhiều, thấy tiền sáng mắt, lại tiêu như trả thù tiền, Thẩm Đô An cũng nguyện ý cho nàng tiêu, đây đại khái là lý do trọng yếu nhất để hai người ở cùng một chỗ.

Đầu đường có một cái quang gánh nhuộm tóc, chủ quán nhuộm tóc đen cho mấy lão nhân đã đầy đầu tóc trắng.

Vệ Lễ nắm tay Triệu Hi Hằng chen vào, hỏi, "Có thể nhuộm màu xanh biển không?"

Triệu Hi Hằng giật giật tay áo Vệ Lễ, thời kỳ dậy thì phản nghịch đến muộn sao? Hắn là không biết giày vò bản thân như thế nào cho tốt, bèn âm mưu lấy tóc ra chơi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.