Chủ quán ngẩn ra.
Biện pháp nhuộm cho tóc trắng thành đen thì từ lúc tiền triều đã có, dù sao ai mà không khát vọng trở nên trẻ tuổi chứ? Nhưng nói muốn nhuộm tóc đen thành màu xanh biển, thật chưa thấy như thế bao giờ.
Triệu Hi Hằng giật nhẹ tay áo, "Chàng làm gì muốn nhuộm xanh?"
Vệ Lễ tính tính ngón tay một chút, "Ta muốn đổi một màu khác cho tóc, muốn loại khí phách trương dương một chút!
Nhưng màu đỏ thì khó coi, chúng nó là màu ấm, không rõ ràng, mà xanh lục đương nhiên không được... Ta cảm thấy màu xanh biển liền rất dễ nhìn, có cái gì xanh lam bảo thạch, rồi xanh nước hồ..."
Triệu Hi Hằng sờ sờ tóc của hắn, "Nhuộm hết hả?"
"Không được sao?"
"Ta cảm giác chàng có thể nhuộm trước mấy cọng đi, nếu tất cả đều là màu xanh biển thì ta cảm giác có chút sáng quá..." Triệu Hi Hằng khuyên nhủ.
Hắn muốn nhuộm thì nhuộm đi, dù sao cũng là tóc của hắn.
Chủ quán chậm chạp không nói lời nào, Vệ Lễ lại hỏi hắn một lần nữa.
"Nhiễm xanh biển được không?"
"Thì cũng được, nấu nước hoa đậu biếc ra tới thì cũng có thể nhuộm tóc thành màu xanh biển, nhưng thường mấy loại nhuộm này của ta đều dùng để nhuộm màu trắng thành đen thôi..." Chủ quán do dự nói, "Ta cũng chưa bao giờ nhuộm màu xanh biển cho ai cả, lang quân thật sự muốn nhuộm?"
Tính cách phản nghịch của Vệ Lễ phát tác, lập tức ngồi vào trên ghế nhỏ.
Chủ quán mở quang gánh ra, "Hoa đậu biếc không có nhiều như vậy, chỉ sợ nhuộm không được toàn bộ."
Vệ Lễ nghĩ một chút, "Vậy chọn cọng nhuộm thôi?" Hắn quay đầu nhìn Triệu Hi Hằng," nàng không phải nói không muốn ta nhuộm hết sao?"
Chủ quán đem đống hoa đậu biếc đi nấu thành nước, hoà vào thuốc nhuộm rồi bôi lên trên tóc Vệ Lễ, dùng bao bố cột lại.
Vệ Lễ mở miệng nói chuyện với Triệu Hi Hằng, "Nàng có muốn nhuộm luôn với ta không?"
Nhuộm cùng một màu, đến lúc ra đường người ta nhìn thấy, liền biết hai người bọn họ là một đôi.
Triệu Hi Hằng ngồi trên ghế nhỏ một bên khác chờ hắn, cắn một bọc hạt điều, nghe hắn hỏi mình, liền vội vàng lắc đầu, vô cùng ghét bỏ, "Ta không muốn, chàng cứ nhuộm đi."
Nàng ăn một hạt, lại đút Vệ Lễ một hạt.
Ai giống như hắn chứ, suốt ngày kiếm chuyện hành hạ thân thể mình.
Nhuộm tóc tốn thời gian không ngắn, sắp nửa canh giờ, Triệu Hi Hằng cả một bao hạt điều đều đã ăn hết, Vệ Lễ mới xong.
Giữa mái tóc đen như mực của hắn hiện ra vài cọng tóc xanh biển đậm lờ mờ, tóc còn cột lên thật cao như vậy, xem ra ngược lại không kỳ quái, thậm chí có vài phần đẹp dã tính.
"Đẹp mắt nha, đẹp mắt nha?" Sắc màu xanh nổi bật trên đầu, dễ khiến người khác chú ý.
"Cũng được..." Triệu Hi Hằng gật gật đầu.
Chủ quán nhìn đầu Vệ Lễ, hình như tìm được cơ hội làm giàu mới.
Sắc trời đã không còn sớm, hội đèn lồng sắp tan, hai người tay nắm tay trở về, trên người hắn vẫn còn mùi hoa đậu biếc hoà với nước thuốc nhuộm, Triệu Hi Hằng ghét bỏ cách xa một chút.
"Nàng làm gì cách ta xa như vậy? Ta đi một lát bỏ rơi nàng rồi sao?" Vệ Lễ cầm tay nàng kéo về, nhất định muốn gắt gao đi sát vào nàng.
Nàng càng không muốn đi với hắn, hắn càng muốn dính chặt vào nàng.
Đám đông ồn ào náo nhiệt, đèn đuốc như mạ vàng, không khí vui vẻ thuận hòa.
Dân cư thành Bất Hàm mấy năm nay trở mình, cuộc sống tăng vùn vụt lên cao.
Nơi này kinh tế phồn vinh, dân phong thuần phác, hòa bình ổn định, đất đai phì nhiêu rộng lớn, vừa có một vùng nội địa to lớn còn có duyên hải cảng biển, địa vị nữ tử cũng tương đối cao, so với địa phương khác, càng tràn ngập lực hấp dẫn, cho nên tất cả mọi người đều muốn đến đây định cư.
Nếu ngươi hỏi mười năm trước, Vệ Lễ suy nghĩ tương lai như thế nào?
Hắn có lẽ nghĩ xem nên dùng cái phương thức gì ngược đãi Triệu Hi Hằng để bình ổn oán giận nhiều năm trong lòng. Thật chưa bao giờ dám nghĩ tới, hắn có vợ có con, lãnh thổ dồi dào rộng lớn.
Hầu người dắt ngựa đi về, đẩy cửa kẽo kẹt một tiếng ra.
Triệu Hi Hằng vừa đi vào đi hai bước, lại bị Vệ Lễ kéo về.
"Nàng đến Bình Châu mấy năm rồi?" Vệ Lễ lau lau sương trên cửa.
"Tám năm a." Nàng mười lăm tuổi đến Bình Châu, năm nay 23 rồi.
"Chắc nàng không biết mùa đông Bình Châu, thiết ở bên ngoài cửa rất ngọt đâu nhỉ?" Vệ Lễ nhìn nàng cười cười, "Nàng liếm một ngụm thử xem, rất ngọt."
Đêm hôm khuya khoắt ở bên ngoài liếm thiết, có bị bệnh không? Ai thấy thật quá mất mặt.
Triệu Hi Hằng dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá hắn một chút, nhưng đối với chuyện hắn nói thiết ngọt lại đầy lòng hiếu kỳ.
"Thật sự ngọt hả?"
"Đương nhiên là ngọt, ta chưa bao giờ nói láo." Vệ Lễ son sắt thề, hấp dẫn nàng, "Tự ta thử rồi, rất ngọt."
Chẳng lễ thiết của Bình Châu không giống như thiết ở địa phương khác? Nàng lớn như vậy, thật sự lần đầu tiên nghe nói thiết ngọt.
Nhưng mà cái tên lão cẩu Vệ Lễ này có tiền án nha, rất giỏi lừa người, nàng hoài nghi đánh giá thần sắc của hắn.
"Thật sự, nàng nhanh liếm một ngụm đi, lẹ lên, ta giúp ngươi canh một chút, không nói cho người khác biết." Dáng vẻ Vệ Lễ giống như rất khẩn cấp, luôn tiếp tục dụ dỗ nàng liếm thiết trên cửa.
Hắn càng bức thiết, Triệu Hi Hằng lại càng cảm thấy có trá, "Chàng liếm trước một ngụm cho ta xem." Nàng đẩy đẩy hắn.
Nụ cười trên mặt Vệ Lễ trong nháy mắt có hơi cứng lại, rụt một tay, "Ta liếm rồi, thôi đi, nàng liếm nhanh đi, ta còn có thể lừa nàng thế nào chứ?"
Triệu Hi Hằng nâng nâng tay, bày ra một tư thế thỉnh, rõ ràng muốn hắn làm trước.
Biểu tình trên mặt Vệ Lễ càng cứng ngắc, nhưng vẫn nhắm mắt nói, "Thật sao? Ta liếm một ngụm nàng liền theo liếm? Vậy ta liếm đây..."
"Ừ." Lần này đến phiên Triệu Hi Hằng thúc giục hắn.
Hai đứa quỷ ngây thơ hơn nửa đêm đứng nhìn cánh cửa nói lảm nhảm, không biết còn tưởng rằng trúng tà.
Vệ Lễ kề mặt sát vào trên miếng cửa thiết, nghiêng mắt nhìn quét nàng, "Nàng xem ta liếm đây..."
"Ừ chàng mau liếm đi!" Triệu Hi Hằng hiện tại đã chắc chắc trong này có trá, nếu như không trá, cái tên lão cẩu này sao có thể dây dưa không làm, nhất định muốn nàng liếm chứ?
"..." Vệ Lễ cũng không nghĩ đến Triệu Hi Hằng không dễ lừa như thế, xuỳ, kế hoạch trở thành phế thải.
"Thôi không liếm thì thôi, kỳ thật cũng không phải quá ngọt..." Hắn còn chưa phản ứng kịp, lời nói cũng chưa nói xong, chỉ cảm thấy trên đầu nặng xuống, Triệu Hi Hằng ấn đầu của hắn về hướng miếng thiết trên cửa kia.
"Ô ui, ữi ữi ủa a (lưỡi của ta)..." Hắn mơ hồ không rõ kêu lên.
"Ủa sao chàng không đứng dậy?" Triệu Hi Hằng hỏi.
Vệ Lễ khóc không ra nước mắt, hại người không được cuối cùng hại mình, đầu lưỡi của hắn bị Triệu Hi Hằng oán giận đẩy vào trong miếng thiết trên cửa, "Từng ẩy ( đừng đẩy)..."
Hắn dùng bàn tay dán dán lên miếng thiết, xoa xoa cho nó mau có độ ấm.
Không có mặt mũi nhìn người.
Đầu lưỡi kéo xuống từ trên miếng thiết, đau đau, rát rát, nói chuyện cũng nói không rõ chữ.
"Chàng cho ta xem? Chàng làm sao vậy?" Triệu Hi Hằng lay tay hắn.
Vệ Lễ chết sống che mặt lại, không cho nàng nhìn, nhấc chân chạy.
Mắc cỡ muốn chết, Triệu Hi Hằng tuyệt đối đừng biết hắn vừa rồi làm gì để thoát ra khỏi miếng thiết trên cửa.
Triệu Hi Hằng nhìn nhìn miếng thiết khảm trên cửa, phía trước một mảnh mềm ướt, như là vệt nước, hiện tại vừa mới kết băng.
Trong lòng nàng có một suy đoán muốn đội đất mà ra.
Bởi vì cái chuyện liếm thiết ngu ngốc kia, Vệ Lễ vào ban đêm xấu hổ nửa câu không dám nói, vội vàng kéo chăn liền ngủ, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, đau rát trên đầu lưỡi đã tiêu mất.
"Trần phó tướng, nghe nói ở Bình Châu, mùa đông thiết sẽ ngọt?" Thừa dịp Vệ Lễ không có ở đó, Triệu Hi Hằng lặng lẽ hỏi Trần Nhược Giang đang mang đồ đến tặng Tiểu Đào.
Trần Nhược Giang khẽ run rẩy, "Cái tên khốn khiếp nào dám thả cái rắm vậy? Ngài tuyệt đối đừng liếm nha, thiết rất lạnh, liếm một phát liền đóng băng dính đầu lưỡi vào ngay."
Triệu Hi Hằng lạnh người mà nghĩ, cái tên khốn khiếp đó chính là Vệ Lễ a.
Nàng biết ngay mà, tối qua hắn thế nào cũng phải bảo nàng liếm thiết một ngụm, hoá ra là định để làm nàng làm trò cười, kết quả tự làm tự chịu.
Triệu Hi Hằng đem chuyện này nhớ vào trong sổ thù vặt của mình, dù sao đây cũng là một chuyện đáng để thường xuyên xách ra nói.
Nàng có thể lải nhải cái chuyện này từ khi Vệ Lễ còn trẻ cho mãi đến hắn bước vào trong quan tài.
Vệ Lễ chân trước vừa bước vào cửa nhà, giọng nói trêu ghẹo của Triệu Hi Hằng liền vang lên, "U ~ đây là ai nha, đây không phải là chủ công nhân lúc đêm hôm khuya khoắt, giữa băng thiên tuyết địa tranh thủ liếm thiết sao? Đã về rồi à?"
Bước chân Vệ Lễ lảo đảo một chút, mặt nhanh chóng lan ra một màu đỏ, "Nói chuyện nhỏ chút, khuê nữ ngủ còn chưa dậy đâu." Hắn vẫy vẫy đồ vật trong tay, "Ta vừa đi ngang qua tiệm may, bà chủ nói đồ của Chi Chi mới làm xong, ta tiện thể mang hộ về, ngươi xem coi được không?"
Hắn muốn chuyển sang nói chuyện khác.
Được, không nói chuyện hắn nửa đêm hôm qua liếm thiết cũng được, nói chuyện khác vậy. Nhắc tới khuê nữ, Triệu Hi Hằng lại có chuyện để nói, nàng lật lật ghi chép trong đầu, đọc hết sức diễn cảm, "Nếu như ta có khuê nữ, trời chưa sáng liền bắt nó thức dậy luyện công, một năm chỉ làm bốn bộ xiêm y."
"A ~ đây là lời nói của ai năm đó nha ~ sao ta một chút ấn tượng cũng không có? Trời chưa sáng đã rời giường luyện công, một năm bốn bộ xiêm y nha?"
Hiện tại đã là giờ Thìn, nhưng Chi Chi tuổi còn nhỏ nên ngủ nhiều, như con heo con mà vùi người trong chăn.
Về phần đồ mới của con bé, quỷ mới biết đây là bộ thứ mấy trong năm nay.
Lời này nghe vô cùng quen tai, Vệ Lễ mạnh mẽ nói xạo, "Tuổi nó m còn nhỏ, đang lúc phát triển thân thể, ngủ nhiều một lát thì thế nào? Còn xiêm y... Xiêm y nhiều còn không phải là do con bé mặc bộ nào rách bộ đó sao? Khuê nữ của ta mà mỗi ngày phải mặc đồ rách thì ta làm sao còn mặt mũi gì?"
"Bịa đi, chàng bịa tiếp cho ta nghe đi, ta xem chàng còn có thể bịa đặt ra cái gì nữa. Thiết ngọt hả?" Triệu Hi Hằng khéo sổ thù vặt trong đầu lại, đứng lên từng bước ép sát, Vệ Lễ theo bản năng ôm quần áo, co quắp lại một chút.
"Ờ... Biệt uyển ở Thanh Châu đã xây xong rồi đó, mùa thu sang năm đi Thanh Châu ngắm hoa Quế đi? Ta cho người trồng cây Quế trong sân to lắm." Vệ Lễ vắt hết óc nói sang chuyện khác, "Nàng cứ bỏ mấy chuyện vặt vãnh đi, đừng có nhớ chi mấy chuyện cũ rích đó làm gì."
Triệu Hi Hằng còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy bên ngoài vội vàng có người hầu tiến vào, thỉnh an xong, đem mật thư đưa cho Vệ Lễ.
"Cái gì vậy?" Triệu Hi Hằng thấy sắc mặt hắn càng ngưng trọng.
"Tiên Bi vương lâm bệnh." Vệ Lễ nhíu mày nói, bỗng ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy phức tạp, "Ta..." Ta phải đi.
Triệu Hi Hằng hiểu ý hắn, nàng một mặt muốn báo thù cho a gia, một mặt lại sợ Vệ Lễ xảy ra nguy hiểm, Tiên Bi rất giỏi cưỡi ngựa bắn tên, cho dù mấy năm nay quân đội Bình Châu phát triển rất mạnh mẽ, nhưng nàng cũng cảm thấy không đủ để bảo đảm không nguy hiểm.
"Hay là lại chờ hai năm nữa đi?"
Vệ Lễ lắc đầu, "Sáu năm rồi, lấy binh lực hiện giờ của Bình Châu, là có thể chống lại Tiên Bi rồi." Hắn muốn lấy, là lấy đầu Tiên Bi vương, lỡ như Tiên Bi vương sớm bệnh chết, hắn chẳng lẽ phải quật mồ quất xác hắn ta lên sao?
Triệu Hi Hằng yên tĩnh lại, bố ngón tay, cúi đầu không nói được lời nào.
"Nàng làm sao vậy?" Vệ Lễ đi lên, chọc chọc nàng.
Nàng lắc đầu. Nàng cảm giác mình giống như cho Vệ Lễ thật nhiều gánh nặng, nếu như hắn cưới người khác, nhất định sẽ càng an ổn hơn.
Vệ Lễ gõ gõ trán nàng, "Nàng cúi cái mặt làm cái gì, ta cũng sẽ không chết, nàng cũng sẽ không phải thủ tiết đâu."