Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 137: Chương 137: Chương 136




Tạ Thanh Úc khép cửa lại, lặng lẽ bước vào, do dự một chút, cuối cùng ngồi vào đối diện Tề Yên, mở miệng nói với nàng, "Phu nhân, ta... Ta có chuyện muốn cùng nàng thương nghị..."

Ánh mắt Tề Yên dứt ra khỏi trên người nhi tử, tươi cười nhợt nhạt nhìn về phía Tạ Thanh Úc, "Phu quân có chuyện cứ nói, thiếp thân nghe."

Nàng ta nhiều năm như một ngày, dịu dàng mềm mại không thay đổi, vô luận Tạ Thanh Úc nói với nàng ta cái gì, nói cái yêu cầu vô lễ gì, nàng ta đều ôn nhu tĩnh hảo như vậy, giống như trời sinh đã tính tình rất tốt.

Tạ Thanh Úc tính tình mềm mại, nàng ta xem ra còn mềm mại hơn cả hắn.

Tay Tạ Thanh Úc đặt trên đầu gối có chút co chặt lại, "Việc này không phải việc nhỏ..."

"Ừ, ta tin tưởng phu quân làm việc đều có quyết đoán, thiếp thân đều nghe phu quân." Tề Yên gật gật đầu, môi mắt cong cong, đem lời nói đẩy về trên người Tạ Thanh Úc.

Tạ Thanh Úc trong lúc nhất thời cảm thấy mười phần vô lực, hắn rõ ràng đã nói, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, nàng ta lại vẫn không thèm để ý như vậy, dáng vẻ như vạn sự đều nghe hắn làm chủ.

"Vệ Lễ phát binh đánh Tiên Bi, ta muốn giúp hắn một tay." Lông mi thon dài của Tạ Thanh Úc khẽ run, theo bản năng đánh giá thần sắc Tề Yên.

Nụ cười trên mặt nàng ta vẫn như cũ, giống như hắn mới vừa nói không phải muốn sử dụng quân đội Ung Châu, mà là thương lượng xem tối mai ăn cái gì vậy.

"Ừ." Tề Yên gật đầu, tỏ vẻ mình biết, phút cuối cùng tri kỷ dặn dò một câu, "Vậy phu quân nhất thiết cẩn thận."

Trên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của Tạ Thanh Úc ngoài ý muốn cứng đờ ra một chút, ngón tay nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, hắn hít sâu một hơi, lại lặp lại một lần, "Ta nói muốn giúp đỡ Vệ Lễ, không phải nhất định sẽ chiếm được chỗ tốt gì."

Nàng ấy sao lại có thể có phản ứng như vậy chứ?

Tề Yên không hiểu vì sao hắn lại muốn lặp lại một lần, chẳng lẽ là câu trả lời của nàng vừa rồi không đủ khéo hiểu lòng người? Nàng ta cẩn thận nghĩ nghĩ, không có nha, nàng trả lời có thể nói là điển hình của hiền thê lương mẫu, vừa đủ ngoan ngoãn lại phục tùng, lại lộ rõ ràng mình đối với hắn quan tâm, hắn còn gì không hài lòng?

Nàng ta đành phải bổ sung vài câu, "Phu quân tính toán khi nào xuất phát? Ta sẽ sớm thu thập hành lý cho chàng, trong nhà chàng cứ yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt Ngọc Lân."

Từ đáy lòng Tạ Thanh Úc bỗng nhiên ùa lên một cảm giác vô lực.

Tề Yên dịu dàng hiền lành như vậy, có tốt không? Để tay lên ngực tự hỏi, là tốt chứ, không thể tốt hơn.

Mấy năm nay nàng ấy chu toàn giao tế, trong nhà cũng làm chủ mẫu rất tốt, không chỗ nào không thành thạo, mặc cho ai cũng không bắt được sai lầm nào. Trên kính cha mẹ chồng, dưới dưỡng dục con nối dõi, đối với hắn càng ngoan ngoãn phục tùng, khéo hiểu lòng người, thậm chí cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú, châm tuyến nữ công nàng đều biết mọi thứ, trên đời này không còn có tức phụ nào càng hoàn mỹ hơn nàng.

Nhưng hắn luôn luôn cảm thấy không đúng.

Vô luận hắn nói cái gì, làm cái gì, Tề Yên đều chỉ một bộ dáng. Đôi mắt nàng nhìn thấy hắn liền phát sáng, không có lúc nào là không đều tràn đầy quý mến, mặc cho ai nhìn đều cảm thấy là yêu hắn, sùng bái hắn, ngay cả Tạ Thanh Úc ngay từ đầu cũng cảm thấy như thế.

Nhưng thời gian lâu dài, nàng hình như vẫn luôn duy trì cái khoảng cách kia, Tạ Thanh Úc có đôi khi muốn cùng nàng tiến thêm một bước, nàng lại dùng thái độ nhất thành bất biến này xây nên bức tường cao giữa hai người, mặc cho Tạ Thanh Úc giao lưu như thế nào, nàng cũng là như vậy, làm cho người ta có cảm giác vô lực như một quyền đánh vào bịch bông.

Yêu và không yêu, hắn vẫn có thể cảm thụ rõ ràng, Tề Yên hình như chỉ đang sắm vai một người yêu bộ dáng của hắn.

Tình yêu chân chính tuyệt đối không phải yên tĩnh, ồn ào không nháo giống như nàng vậy, cũng sẽ không có bao dung vô điều kiện.

"Phu quân còn có gì muốn nói sao?" Tề Yên phát hiện sắc mặt Tạ Thanh Úc cũng không tốt, có thể là lời nói vừa rồi của nàng không nói đến tâm khảm hắn đi?

"Nàng cũng không hỏi xem vì sao ta muốn làm như vậy sao?"

"Phu quân làm việc tất nhiên có suy tính của chàng." Tề Yên dùng câu nói quen thuộc nhất, cũng là hờ hững vô tâm nhất trả lời.

Nàng dựa thế Tạ Thanh Úc, trả thù một nhà phụ thân thân sinh của nàng; Tạ Thanh Úc cần một thê tử không ầm ĩ không nháo, cái gì cũng biết, nàng vừa lúc có thể làm được, cũng tính là báo đáp.

Tạ Thanh Úc giật giật khóe miệng, trong lòng như có một tảng đá rơi vào.

Hắn trước khi nói chuyện này với Tề Yên, thậm chí đều tự mình đa tình, nghĩ rất nhiều xem nàng phản ứng với việc này thế nào.

Như mà thật kinh ngạc, mấy chuyện như rơi lệ không nỡ rời xa này nọ, đều không có...

Hắn thậm chí còn lo lắng nàng vì lòng dạ hẹp hòi, ghen tị cho rằng hắn là vì Triệu Hi Hằng mới giúp đỡ Vệ Lễ.

Tạ Thanh Úc trong nháy mắt này thật muốn tông cửa xông ra, nhưng lại cảm thấy có chút lời muốn nói vẫn chưa nói, trong lòng hắn nghẹn đến mức hoảng sợ, "Ta giúp đỡ Vệ Lễ, không có ý tứ gì khác, Huệ Vũ hoàng đế là huynh đệ kết bái với phụ thân ta ta là chất nhi, giúp hắn báo thù là phải. Chuyện năm đó, ta đã phụ lòng lời dặn lúc lâm chung của bệ hạ, cho nên hiện giờ bù đắp, chứ không phải vì nguyên nhân gì khác."

Tề Yên lẳng lặng nghe xong, gật đầu, tỏ vẻ mình biết.

Tạ Thanh Úc vừa không cam lòng lại là khổ sở, nhưng hắn đã nhắc nhở đến tình trạng này, nàng vẫn thờ ơ, tâm Tề Yên thật chẳng lẽ làm từ đá sao? Đã nhiều năm như vậy, hắn cũng không làm cho nóng lên được.

"Tề Yên..." Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Tạ Thanh Úc gọi tên đầy đủ của Tề Yên.

Trong lòng Tề Yên nhịn không được giật mình.

Trong ánh mắt thâm thuý mà u buồn của Tạ Thanh Úc, tràn đầy một ít cảm xúc nàng nhìn không hiểu.

"Tề Yên, chờ ta trở lại, chúng ta hãy nói chuyện một chút đi." Tạ Thanh Úc phẩy nhẹ tay áo, nhăn mày rời đi.

Tề Yên nhịn không được mày nhíu chặt, Tạ Thanh Úc gần đây càng ngày càng khó đã hiểu, hắn đến cùng có cái gì muốn nói chứ, hoặc là muốn nàng biểu hiện như thế nào, thật không thể nói cho rõ ràng hơn sao? Nàng cũng làm theo được.

"A nương! Người xem ta đẹp hay không?" Tạ Ngọc Lân bốn tuổi đột nhiên kêu lên.

Trong lòng Tề Yên sợ hãi, vừa rồi nàng nói chuyện với Tạ Thanh Úc, hình như quá an tĩnh, Tạ Ngọc Lân không biết đột nhiên lại kêu như vậy, xác định không có chuyện gì tốt.

Nàng vội vàng theo thanh âm truyền đến mà đi tới, chỉ thấy Tạ Ngọc Lân ngây ngốc ngồi học theo dáng vẻ nàng thường ngày trang điểm, trên đầu cài hoa, trên má thoa yên chi hồng, sau đó hỏi nàng, "A nương, người xem ta đẹp hay không?"

Tề Yên nhịn không được đỡ trán thở dài, ngồi xổm xuống vẫy vẫy thằng bé, lau yên chi trên mặt nó xuống, lấy cành hoa xuống, sẳng giọng, "Về sau không được lộn xộn mấy thứ này."

Nàng khi đối mặt với Tạ Thanh Úc thì trầm tĩnh tựa như một đầm nước đọng, hiện tại đầm nước đọng này khi đối mặt với hài tử, mới trở nên bắt đầu dậy sóng một chút.

Bình tĩnh mà xem xét, Tạ Ngọc Lân thật ra là một hài tử xinh đẹp, toàn chọn ưu điểm của cha mẹ mà giống, có lẽ là tuổi còn nhỏ, cho nên có chút nam sinh nữ tướng, bộ dáng rất yếu ớt, thoáng ăn mặc lại giống một nữ hài tử xinh đẹp.

Tạ Thanh Úc hình như tức giận Tề Yên khí, lặng yên ra đi không một tiếng động, cũng không để nàng tiễn hắn.

Ngày thứ ba sau khi hắn đi, Tề Yên nhận được tin Tạ Thanh Úc gửi cho nàng.

Vốn dĩ những lời này là hắn nghĩ chờ hắn trở về, lại nói chuyện trực tiếp với Tề Yên một chút, nhưng Tạ Thanh Úc không biết sau khi hắn trở về, đối mặt với gương mặt một biểu cảm không thay đổi của Tề Yên, hắn có thể bị đả kích đến nói không nên lời hay không, nên dứt khoát dùng phương thức viết thư cho nàng.

Vừa lúc hai người cách xa nhau, cũng có đầy đủ không gian và thời gian suy nghĩ.

Tề Yên mở tin ra.

Đây đại khái là thứ thẳng thắn rõ ràng nhất mà đời này Tạ Thanh Úc từng viết.

Tề Yên xem xong rồi, ngũ quan trên mặt đều nhăn lại.

Tạ Thanh Úc muốn cùng nàng nói chuyện tình cảm?

Này thật khó làm, nàng cái gì cũng biết, nhưng mà sẽ không yêu.

Nàng gần đây là kỹ thuật diễn thoái hóa sao? Bị Tạ Thanh Úc nhìn ra nàng không thương hắn? Không nên nha, ánh mắt nàng nhìn Tạ Thanh Úc là nàng đã cố gắng tập luyện rất nhiều, vừa thấy liền rất thâm tình.

- -----

Vệ Lễ đối với chuyện xuất binh đi Tiên Bi này, được cho là sự kiện lớn nhất trong mười năm.

Tiên Bi xưng bá Bắc bộ nhiều năm, khi Triệu Tinh Liệt còn sống, còn có thể cùng ganh đua cường ngạnh chống chọi một lát, nhưng cuối cùng lại kém một chiêu, rơi vào cái thịt nát xương tan.

Mọi người án binh bất động, yên lặng nhìn kỳ biến, bọn họ cũng không muốn can thiệp vào trong đó.

Nếu như Vệ Lễ có thể bắt lấy Tiên Bi, vậy không chỉ là phương Bắc, ngay cả đặt trong cả thiên hạ này, hắn đều vững chân ở địa vị không phải thứ nhất cũng thứ hai.

Kết quả tốt nhất đối với bọn họ, là Bình Châu cho Tiên Bi lưỡng bại câu thương, bọn họ mới có thể có cơ hội thở dốc.

Tiên Bi vương bệnh cũ khó lành, mấy năm nay lại từ đầu đến cuối không chịu uỷ quyền cho nhi tử, cho nên hiện giờ dù bệnh bắt đầu trầm kha, vẫn khư khư giữ chặt quyền quân sự hay chính sự của Tiên Bi trong tay.

Thừa tướng Tiên Bi giờ thì càng thêm già, hắn nhịn không được oán giận nói, "Sớm khuyên can đại vương, Vệ Lễ chưa diệt, sẽ thành hoạ lớn trong lòng."

"Kế sách hiện tại, chỉ có thể phái các vương tử nghênh chiến, làm cho bọn họ biết, chúng ta có thể giết chết Triệu Tinh Liệt, cũng có thể giết chết con rể của Triệu Tinh Liệt."

Tiên Ti vương chớp chớp con mắt đã vẩn đục, sinh cơ ít ỏi, hắn năm đó tự phụ, cảm thấy Triệu Tinh Liệt cũng không phải phụ thân của Vệ Lễ, nhất định sẽ không vì Triệu Tinh Liệt mà đắc tội với hắn, cho đến hôm nay, đúng là dưỡng hổ vi hoạn.

Dù cho ai cũng không nghĩ ra, thật sự sẽ có người dám đụng tới khối xương cứng khó gặm là bọn họ đây.

Vệ Lễ từ khi ở tám chín năm trước, chiến pháp mười phần hung mãnh tàn nhẫn, cơ hồ đấu pháp là liều mạng.

Hắn không để ý mạng người khác, cũng không để ý mạng của hắn, nhưng mấy năm nay lại dần dần có xu hướng vững vàng, thậm chí có chút thời điểm lộ ra hơi bảo thủ.

Người có vướng bận, liền đặc biệt tiếc mạng.

Vệ Lễ tháng 2 ra đi, đúng lúc vào vụ giáp hạt đầu năm, hai phe đều là không đủ lương thực đối chiến, cơ hồ rơi vào thế giằng co.

Tạ Thanh Úc vào tháng ba đuổi tới gấp rút tiếp viện, mới làm cho thế cân bằng vi diệu này đánh vỡ.

"U, đây không phải là huynh trưởng sao, nhiều năm không gặp, nghe nói con trai của ngươi đã bốn tuổi?" Khi cơm tối, khói bếp lượn lờ, Vệ Lễ ghé vào hàng rào, hướng về phía trận doanh đối diện huýt sáo, bẻ cành cỏ đuôi chó cắn cắn, cà lơ phất phơ trêu đùa Tạ Thanh Úc đối diện.

Tạ Thanh Úc sau khi thành gia, hai người bọn họ cũng chỉ ngày lễ ngày tết có quà tặng lui tới cho đối phương mà thôi, dù sao quan hệ có chút đặc thù, tránh tị hiềm.

Một thân chiến bào màu trắng của Tạ Thanh Úc cũng đã bám đầy tro chuyển thành màu xám, hắn dùng bàn chải chải lông ngựa mà quét tro trên người xuống, thình lình giương mắt liếc Vệ Lễ một chút, người đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, vẫn một chút cũng không ổn trọng.

Hắn nhìn lướt qua, lại nhìn lướt qua, cuối cùng nhịn không được, mở miệng hỏi, "Tóc ngươi rụng rất nhiều có phải không? Ta có phương thuốc trị rụng tóc, cây trắc bá Diệp ba mươi khắc, tang diệp 30 khắc, một chút gừng, lá nhân sâm phơi khô, trộn vào nấu thành nước rồi lấy ra gội đầu..."

Tóc Vệ Lễ tóc, so với bốn năm năm trước, thật sự ít đi nhiều.

Mày Tạ Thanh Úc nhíu chặt, nhịn không được lo lắng, tuổi còn trẻ đã trọc đầu, không biết có khi nào di truyền cho Chi Chi hay không.

Sắc mặt Vệ Lễ thoạt xanh lét, xì một tiếng khinh miệt, phun cọng cỏ đuôi chó trong miệng ra, chửi rủa, "Ngươi mới trọc, cả nhà ngươi mới trọc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.