Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 138: Chương 138: Chương 137




Mùa xuân vạn vật sống lại, ngay cả hài tử cũng trưởng nhanh chóng.

Người xưa nói, 23 tuổi là tuổi hết phát triển, Triệu Hi Hằng cảm giác mình hình như cao lên cả một tấc, mặc dù cách cái chiều cao mơ ước của nàng hơi xa, nhưng như vậy cũng rất thỏa mãn rồi.

Chi Chi dùng chuỷ thuỷ khắc lên trên cây Quế ở nhà mới một đường lại một đường, ghi lại chiều cao của mình, mỗi sáng sớm tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là nhìn xem hôm nay mình có cao hơn so với ngày hôm qua hay không.

Triệu Hi Hằng âm thầm cười con bé, sao có thể sử dụng cái cây còn sống là ghi lại chiều cao của mình chứ? Nhưng nàng xấu bụng không nói cho con bé biết.

Đêm qua một hồi mưa xuân đổ xuống, cây quế trong một đêm liền tươi tốt hẳn lên, như là đột nhiên phủ thêm một lớp áo xanh biết.

Chi Chi ngay cả đầu cũng không thèm chải, vui vẻ chạy ra, đứng dưới tàng cây ước lượng chiều cao của mình.

Con bé vừa ưỡn người dựa vào thân cây, cái mặt như bánh bao nhỏ liền nhăn lại, cảm giác mình có thể là đo sai rồi, lại động thủ đo đo tiếp.

Không sai mà, hiện tại nó còn không đứng tới cái đường ngày hôm qua nó khắc kia.

"A nương! Con lùn rồi!" Con bé nhanh chóng lớn tiếng kêu lên.

Nó thật chưa từng nghe nói qua, có ai lớn lên rồi sau lại lùn trở lại!

Triệu Đồ Lâm mỗi ngày ăn cơm thật ngon, ngủ cũng thật ngon, chờ bản thân cao lên nhiều một chút, đợi Vệ Lễ trở về dọa hắn nhảy dựng. Triệu Hi Hằng đã sớm đoán được sẽ có ngày này, nàng nghe Chi Chi sốt ruột kêu thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng vẫn thản nhiên nói chuyện với con bé, làm ra vẻ biểu tình, "Cái gì? Sao lại lùn lại được chứ?"

Chi Chi thấy nàng, giống như gặp được chỗ dựa, đầy mặt lo lắng kéo Triệu Hi Hằng qua, "Thật là lùn lại mà, ngày hôm qua con cắt một đường ở chỗ này, hôm nay nó lại cao hơn con chút xíu rồi."

Triệu Hi Hằng hạ thấp người, cào cào chóp mũi của con bé, có chút buồn rầu, "Chết rồi, vậy biết làm sao đây? Chi Chi của chúng ta không cao lên mà còn lùn lại, a gia con trở về khẳng định sẽ cười con mất."

Mới không để A da cười đâu.

Chi Chi lần đầu gấp đến độ nước mắt cũng sắp tứa ra.

"Vậy làm sao bây giờ đây?"

"Nhưng mà Chi Chi nhà chúng ta sẽ cao lên, thì cây cũng sẽ cao lên nha." Triệu Hi Hằng giải thích với con bé, "Cây vào mùa xuân sẽ lớn lên đặc biệt nhanh, Chi Chi đương nhiên không đuổi kịp nó. Hơn nữa con cắt lên cây mất vết như thế này thật khó coi, về sau chúng ta đứng ở sát tường đo chiều cao có được không?"

Chi Chi cau mũi, "A nương, có phải người vẫn luôn chờ xem chuyện khôi hài này của con hay không? "

...

Triệu Hi Hằng vội vàng vẫy tay, "Ta không phải, ta không có, con đừng nói bừa, ta làm sao lại chờ để cười con được chứ."

Chi Chi mới không tin đâu, hoá ra a nương mà nó thích nhất, kỳ thật cũng cùng một đức hạnh với a gia nó, bây giờ ai nó cũng không muốn thích.

Triệu Hi Hằng lúng túng ho khan hai tiếng, dời đi lực chú ý của Chi Chi, "Chúng ta thu thập một chút, đi bờ biển chơi có được không?"

Thanh Châu không thể so với Bình Châu, tháng 5 đã rất nóng, phải mặc xiêm y mỏng manh chút mới mát mẻ được.

Lúc này đi bờ biển hóng gió mới thoải mái, thừa dịp cơn sóng nhỏ có thể nhặt được thật nhiều vỏ sò lạ, còn có mấy hòn đá nhỏ xinh đẹp.

"Được nha!" Chi Chi vỗ tay nhảy dựng lên, tuổi nó còn nhỏ, quả nhiên bị hấp dẫn chú ý.

Nó từ nhỏ đã sống tại Bất Hàm, Bất Hàm không có biển, thời tiết lại lạnh, làm sao có thể nhặt vỏ sò, hóng gió biển?

Triệu Hi Hằng dùng chuỗi trân châu to cỡ gạo hạt quấn lên hai vòng trên tay Chi Chi thành hai vòng tay đơn giản, hai người đeo đấu lạp lên phòng cháy nắng, xong liền ra ngoài.

Chi Chi nắm tay Triệu Hi Hằng, bước chân nhỏ mềm mềm đạp trên bờ cát, tạo ra một chuỗi lại một chuỗi dấu chân nhỏ.

Con bé ngồi xổm trên bờ cát, chọn một đống đá nhỏ xinh đẹp, từ bên trong lấy ra ba hòn đó xinh đẹp nhất, chỉ cho Triệu Hi Hằng nhìn.

"Lớn nhất là A gia, lớn thứ hai là a nương, nhỏ nhất chính là Chi Chi đây! Mình bỏ hết bọn nó vào một cái trong tráp, chúng nó liền vĩnh viễn sẽ không tách ra."

Câu nói sau cùng làm Chi Chi có chút xấu hổ, nhăn nhăn nhó nhó, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Tề Yên vốn dĩ còn lo lắng Tạ Thanh Úc trở về muốn cùng nàng nói chuyện, nàng tự giác không có gì để nói, mong chờ hắn ở ngoài lâu một chút.

Tạ Thanh Úc rất không chịu thua kém, như Tề Yên mong muốn, cùng Vệ Lễ vừa đi là đi suốt hai năm, hai người trong lúc này ngay cả tin cũng không truyền qua bao nhiêu lần.

Sứ giả gởi thư, chiến sự đại thắng, ít ngày nữa liền được khải hoàn trở về thành.

Tề Yên lo lắng chờ đợi Tạ Thanh Úc, đã sớm quên chuyện hắn nói năm đó trong thư.

Nhưng theo dòng tin chiến thắng thắng truyền đến, cũng có một cái tin dữ.

Trong trận chiến cuối cùng với Tiên Bi, Tạ Thanh Úc thân chịu trọng thương đến mức hấp hối, hắn cứng rắn muốn hồn về cố thổ, hiện giờ thoi thóp một hơi, đang đuổi về Ung Châu.

Tề Yên nghe thấy tin tức này, tay chân phát lạnh, sợ tới mức ngay cả chén cũng đánh rơi trên mặt đất. . truyện ngôn tình

Nàng rất không muốn Tạ Thanh Úc chết, hai người cùng nhau sống rất tốt, hắn cũng là một phụ thân rất tốt.

Nếu như Tạ Thanh Úc hiện tại chết, Ngọc Lân tuổi nhỏ sẽ không chịu nổi trọng trách, khó đảm bảo mẹ con bọn họ sẽ không bị người khi dễ.

Khi Tạ Thanh Úc được khiêng trở về, cả người đều là một mùi máu tươi, mặt vàng như giấy, nếu không phải còn chút hơi thở, tim còn đập, Tề Yên thật cho rằng hắn đã chết.

Nàng vốn là người vô tâm vô phế, thấy tình cảnh như vậy, cũng không khỏi rơi hai giọt nước mắt.

Quân y theo quân trở về lặng lẽ liếc nàng một chút, trầm giọng nói, "Chủ công mệnh chỉ còn treo trên sợi tóc, mọi người tận lực, hiện tại phải dốc lòng điều dưỡng, có thể nhặt về một cái mạng hay không, liền xem ý trời."

"Ý là còn có thể sống sao?" Tề Yên chùi chùi nước mắt, kinh ngạc hỏi.

"Chỉ có cơ hội rất nhỏ." Quân y cúi đầu, lộ ra tâm trạng càng thêm nặng nề.

Tề Yên ổn định tâm thần, không phải chắc chắn chết là tốt rồi; cố gắng, nói không chừng có thể cứu về thì sao.

Nàng treo thưởng một số tiền lớn, triệu tập tất cả danh y trong thiên hạ đến trị liệu cho Tạ Thanh Úc.

Tề Yên vừa đi, Tạ Thanh Úc nằm ở trên giường ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu, tuy suy yếu, nhưng lại không giống một người có thể chết bất cứ lúc nào, hắn tựa vào bên giường, ôm ngực, nhăn mày cười thảm, "Biện pháp này có thể dùng sao?"

Quân y vội vàng ấn hắn xuống, "Nếu dùng không được còn nói làm gì?" Hắn dựng thẳng lên ngón cái lên, "Chủ công chúng ta theo đuổi tức phụ chính là có mỗi một bộ này, nghe hắn chắc chắn không sai."

"Hơn nữa đại cữu tử ngươi sợ cái gì, vốn thật sự là bị thương mà, nhiều lắm chúng ta chỉ là phóng đại một chút. Nhanh nằm xuống đi."

Thương thế của Tạ Thanh Úc tuy không đến mức mạng treo trên sợi tóc, nhưng đích xác cũng nặng, cần nghỉ ngơi, vì thế ngoan ngoãn nằm xuống, trong đầu nhớ lại cảnh tượng của cuộc chiến cuối cùng.

- -----

Hắn thay Vệ Lễ cản một tên, tên đâm thẳng vào đầu vai của hắn, hắn từ nhỏ chưa bao giờ chịu thương tích đau đớn bậc này, cảm giác mình đại khái sắp chết rồi, vì thế nắm chặt lấy tay Vệ Lễ trước giường Vệ Lễ, cơ hồ uỷ thác, "Kính xin ngươi chiếu cố giùm thê tử cùng hài tử của ta..." Hắn thật tiếc nuối, nói hay lắm. muốn trở về rồi nói chuyện cùng Tề Yên một chút, kết quả là không biết tranh giành, mệnh cũng không còn.

Người sắp chết lời nói cũng thiện tâm, phút cuối cùng có cái gì tiếc nuối đều muốn nói ra hết, giấu ở trong lòng mang theo thật khó chịu, "Ta hình như thích Tề Yên, nhưng ta còn chưa kịp nói với nàng ấy, mà nàng ấy lại không thích ta..."

Tạ Thanh Úc nói xong những lời này, yên lặng trong chốc lát, cảm giác mình vẫn còn khí lực, còn chưa chết, lại nói, "Ta nói cái phương thuốc mọc tóc đó, ngươi nhớ tiếp tục dùng, ta thấy hiệu quả vẫn rất rõ rệt..."

Trong ánh mắt Vệ Lễ có chút kinh ngạc cùng một chút xíu cảm động, nghe hắn nói xong cái này, vội vàng vẫy gọi, "Nhanh lên, thừa dịp miệng vết thương còn chưa khép lại, vội vàng đưa hắn về Ung Châu gấp đi!"

Tạ Thanh Úc vốn dĩ đang thở thoi thóp nằm trên giường bệnh, nghe lời vô lương tâm này của hắn, lập tức ngồi dậy, mở to hai mắt nhìn.

Vệ Lễ lại gần, thì thầm to nhỏ với hắn, "Ngươi cứ như vậy như vậy như vậy... Như vậy như vậy như vậy..." Hắn vỗ vỗ bả vai Tạ Thanh Úc, "Lỡ như bị phát hiện, ngươi cứ đẩy hết sự tình lên người ta, dù sao lúc ấy ngươi té xỉu, cái gì cũng không biết, đây đều là chủ ý của ta."

Coi như báo đáp.

Tạ Thanh Úc cái hiểu cái không, cứ như thế mờ mịt một đường bị người nâng trở về.

Vệ Lễ lần này tự mình quét sạch chiến trường, không có cạo trọc Tiên Bi vương như thường lệ, mà đem đầu của hắn chặt bỏ, để vào trong tráp, phái ngựa đưa đến Thanh Châu cho Triệu Hi Hằng.

Cạo trọc thì thật là lợi cho hắn.

Hắn đem hết tất cả thư nhà trong hai năm này đều thu nạp ra, vậy mà có đến tràn đầy một thùng, sau đó sai người cẩn thận áp giải, lại đem một phần tư lãnh thổ của Tiên Bi cắt cho Ung Châu.

Dù sao hắn cũng không phải đồ súc sinh, Tạ Thanh Úc đi cùng hắn hết hai năm, cái gì cũng không cầu, hắn thật sự không có mặt mũi nào mà một chút chỗ tốt cũng không cho cái đại cữu tử này.

Thời gian đang là mùa đông khắc nghiệt, biên cảnh phía Bắc tuyết lớn rơi đầy trời, gió cuốn vụn băng lướt trong gió, cách hai bước cũng khó thấy được vật trước mặt, thiên địa như hòa hợp thành một mảnh màu trắng mênh mang, hung hăng sắc bén, làm cho lòng người run rẩy.

Băng thiên tuyết địa, các ngành các nghề đều ngừng lại chỉnh đốn.

Sau khi Bình Châu xây dựng trường nữ học, từng quận huyện cũng sôi nổi nở ra phong trào nữ học, trải rộng các nơi, Thanh Châu tất nhiên cũng có.

Chi Chi tám tuổi đã là một học sinh nữ học đứng đắn, mỗi ngày giờ Mẹo đến trường, giờ Mùi tan lớp.

Năm nay trời đổ tuyết quá lớn, đã lan đến gần Thanh Châu, tất nhiên là muốn học tiếp cũng không được.

Trong hai năm này con bé lớn lên rất nhanh, như là một nhành liễu tươi mới, gặp gió liền lớn, có thể thấy được bộ dáng trưởng thành nhất định rất cao gầy.

Nhưng tính cách lại bá đạo không nghe người giáo huấn, chung quanh lúc nào cũng tập kết một đám hoặc lớn hoặc nhỏ học sinh, hiển nhiên bộ dáng như một đại vương trên núi vậy, Triệu Hi Hằng từ nhỏ đã không phải là nữ nhi ngoan hiền gì, đương nhiên cũng sẽ không dùng cái bộ dáng thục nữ để yêu cầu Chi Chi phải theo.

Huống hồ Chi Chi lớn lên thật quá giống Vệ Lễ, hễ con bé làm ầm ĩ một chút, thì hình như trời cao đều chiều theo, muốn con bé tùy ý hạnh phúc, giống như muốn đền bù cho thiếu sót thời thơ ấu của Vệ Lễ vậy. Lại giống như Vệ Lễ được sống lại một lần, chỉ là giới tính khác biệt, lại vui vẻ lớn lên.

Hạnh phúc mà Vệ Lễ đã bị thiếu sót, sẽ đền bù cho đứa nhỏ này.

Triệu Hi Hằng ôm con bé, vùi người trên cửa sổ thủy tinh xem tuyết rơi bên ngoài, trong tay cầm một ly nước đường nóng.

Chi Chi thích uống nước ngòn ngọt, không thích uống trà.

Trên cây Quế tầng tầng lớp lớp tuyết đang đè nặng, còn có một cái một cái nhũ lăng trổ xuống.

Tiếng kẽo kẹt nặng nề từ trong viện truyền đến, một bóng dáng màu đen từ phía sau cây dần dần rõ ràng, chỉ là gió tuyết se lạnh, vẫn chưa thấy rõ mặt người kia.

Chi Chi ngồi thẳng lên, đột nhiên bò dậy, chỉ vào ngoài cửa sổ, "A!" Một tiếng.

Trước khi Vệ Lễ đi, con bé không nghĩ đến hắn sẽ đi lâu như vậy, không thì khẳng định đã cùng hắn trò chuyện một chút, cáo biệt gì đó.

Trái tim Triệu Hi Hằng đập như trống đánh, càng khẩn trương càng kích động, sắc mặt lại ngoài ý muốn rất bình tĩnh, chỉ là tay có chút không nghe sai sử, vừa mềm lại run, bên tai ong ong.

Nàng đi giày, vừa đi vừa kéo áo bành tô, từng nút từng nút cài lên, nút thắt cuối cùng, tay lại run run mãi không cài được.

Nàng đẩy cửa ra ngoài, cái bóng đen kia càng thêm đến gần.

Trong tay nam nhân cầm một cành mai hoa, bị gió thổi đến ngã trái ngã phải, sắp gãy, "Trở về cũng muốn mang chút quà cho nàng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.