Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 57: Chương 57




Tạ Thanh Úc từ đầu tới cuối tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, hắn nhìn Vệ Lễ ôm Triệu Hi Hằng đi xa, cổ họng ngứa một chút, ho khan hai tiếng. Không biết có phải là do khí hậu hay không, hắn ở Bình Châu một tháng mà gầy yếu đi rất nhiều, thậm chí thần sắc lộ ra có chút tiều tụy.

Hai người thị nữ thất kinh chạy tới, “Tạ lang quân bị cảm lạnh à?.”

“Bình Châu tháng 6 chỉ hơi ấm áp, còn chưa nóng, lang quân buổi sáng sớm hay tối muộn cũng mặc thêm ít xiêm y ngừa gió lạnh.”

Tạ Thanh Úc yên lặng trở về, chỉ có chính hắn biết, đây không phải là phong hàn từ bên ngoài, mà là tâm bệnh.

Vệ Lễ ôm eo Triệu Hi Hằng, ngực của nàng đặt trên vai Vệ Lễ, cấn hơi có chút đau. Nàng ngọ nguậy, bộ ngực mềm mại cọ cọ lên vai Vệ Lễ, làm cho xương cốt hắn phát mềm.

Hắn vỗ sau lưng Triệu Hi Hằng một cái, “Đừng động, động nữa ta ném ngươi xuống làm mồi cho cá.”

Triệu Hi Hằng cúi đầu, nhìn làn váy đang phất phơ cách mặt đất một khoảng của mình, còn có mũi chân như ẩn như hiện bên trong váy, đột nhiên hiểu.

Đây chính là Vệ Lễ làm theo như lời hắn, không thể để nàng bước ra khỏi sân một bước.

Đích xác, nếu muốn bước ra khỏi sân, tất nhiên là phải dùng chân, nhưng hiện tại hai chân nàng cách mặt đất một khoảng, là bị ôm ra, nên đây không gọi là đi ra.

...

Ừ, Vệ Lễ thật là một tay hiểu biết thay đổi khái niệm.

Nàng vòng tay ôm lấy cổ Vệ Lễ, ổn định thân mình lại, sau đó lại chôn mặt vào trong xương quai xanh của hắn, “Ngươi ôm ổn một chút, không thì làm té ta xuống bây giờ.”

Hơi thở ấm áp của nàng thổi vào trên gáy Vệ Lễ, tê tê dại dại, mà thứ cũng dạng tê tê dại dại như vậy, còn có trái tim đang nhảy lên của hắn.

“Ngươi ngẩng mặt lên đi, thích dụi dụi cọ người như thế, ngươi là chó sao?” Tiếng nói của hắn có phần ấp úng, mang theo chút run rẩy không dễ phát giác.

Triệu Hi Hằng không nhúc nhích, thậm chí lắc lắc tay, tận lực rũ tay áo xuống, dùng tay áo bao lại cả nắm tay, “Không muốn, hôm nay mặt trời quá nắng, ta sợ bị phơi đen.”

Vừa rồi nàng bảo thị nữ mang theo dù che nắng, nhưng thị nữ không theo kịp.

“Tiểu cô nương của Tấn Dương ngươi đều phế vật yếu ớt giống như ngươi vậy?” Vệ Lễ giễu cợt nói.

“Không dám đâu nhá, ta đây là người không yếu ớt nhất rồi.” Nàng lắc đầu, sợi tóc lại cọ vào bờ vai Vệ Lễ, càng ngày càng ngứa, “Mà tiểu cô nương yếu ớt một chút không được sao? Nếu như ngươi có nữ nhi, ngươi nỡ lòng đối xử với nàng ấy không tốt sao?”

Triệu Hi Hằng không nói dối, nữ hài trong nhà nàng rất ít, mỗi một người đều được nâng niu như bảo bối, so với vị đường cô cô mà trai lơ nuôi thành hàng xếp thành đống, còn có đường tỷ muội Minh Tâm, nàng đã rất ngoan ngoãn rồi, chỉ là sợ phơi đen mà thôi, có tiểu cô nương nào lại không thích đẹp chứ?

“Ai nói ta không nỡ? Nếu như ta có khuê nữ, buổi sáng trời chưa sáng liền bắt nàng ta thức dậy luyện công, đồ ăn vặt hay kẹo đường cũng không cho ăn, một năm chỉ làm bốn bộ y phục.”

“Vậy nếu nàng ấy khóc thì làm sao bây giờ?”

“Khóc ta cũng không mềm lòng.” Vệ Lễ nói như lời thề son sắt, một chút cũng không do dự.

“Vậy nếu nàng ấy giận ngươi, không thích người phụ thân như ngươi thì làm sao bây giờ?” Triệu Hi Hằng tiếp tục hỏi, nàng thật thay nữ nhi sau này của Vệ Lễ cảm thấy khổ sở, cũng không biết ai xui xẻo lại đi đầu thai thành nữ nhi của hắn như vậy.

Thân thể Vệ Lễ cứng đờ, “Ai để ý chứ?”

Triệu Hi Hằng lại ôm chặt cổ của hắn, “Lời này là tự ngươi nói, đến lúc đó ta liền xem, nếu như ngươi nói lời không giữ lời, ta khẳng định lấy chuyện này ra cười ngươi.”

Vệ Lễ giống như vô cùng tự tin, “Ngươi có nhớ thì viết ra cho kỹ, đến lúc đó mỗi buổi sáng đọc cho ta cũng được.”

Triệu Hi Hằng chôn ở trong lòng hắn, cười ra tiếng.

Nói một đường, hình như đã đến chỗ rồi, Vệ Lễ vừa để nàng xuống trên thuyền, thuyền nhỏ lảo đảo.

Triệu Hi Hằng đột nhiên muốn cười, cái chấp niệm Vệ Lễ nhất định không cho nàng chân chạm đất, đại khái là vì duy trì chút thể diện cuối cùng của hai chữ “cầm tù” này đi.

Nàng vung tay ra, giơ mắt đánh giá bốn phía.

Lần đầu tiên nhìn thấy cái mảnh hồ sen này là mùa đông, khi đó chúng suy bại điêu tàn, một chút sinh cơ cũng không có, nhưng hồ sen rất lớn, có thể dự đoán khi chúng sinh ra cơ bừng bừng sẽ là cảnh tượng như thế nào.

Đích xác không ngoài sở liệu, tầng tầng lớp lớp lá xanh non mơn mởn lẫn lá già như ngọc bích chen chút nhau, cùng với những nụ hoa màu hồng phấn xen lẫn trăng trắng, nối tiếp thành một biển hoa vô cùng vô tận.

Trong phủ thật ít người, tất nhiên cũng không có người chuyên chăm sóc xử lý hồ sen, nên hoa sen ở đây sinh trưởng có một cảm giác mười phần hoang dã.

Triệu Hi Hằng sờ sờ thuyền, ngồi xuống, sau đó ngửa đầu nhìn Vệ Lễ đứng trên bờ, “Sao ngươi không xuống?”

Vệ Lễ bỗng nhiên cong môi cười một tiếng, không có ý tốt gì, giơ tay lấy mất mái chèo ở trên thuyền đi, sau đó lại cong chân đá vào đuôi thuyền một cái.

Thuyền nhỏ bổ nhào tách ra sóng nước, trượt về phía trước một đoạn ngắn.

Thuyền rời bờ ra một khoảng ngắn, nhưng một đoạn ngắn này cũng cũng không phải là khoảng cách mà thân thể nhỏ bé của Triệu Hi Hằng có thể vượt qua.

Trên thuyền không có mái chèo, nàng muốn chống thuyền tiếp tục đi trước, hoặc là trở lại bên bờ, cũng không quá khả thi.

Vệ Lễ phẩy áo choàng, sau đó ngồi xổm bên bờ, nhìn nàng.

Hôm nay ánh nắng đích xác rất tốt; chiếu vào trên người hắn, những đường chỉ kim tuyến trên quần áo bên của hắn rạng rỡ phát sáng, vòng xích nơi tai trái cũng chiết xạ lấp lánh chợt loé ánh sáng, nhưng lại không chói mắt bằng con người này của hắn.

Răng của hắn rất đẹp, trắng lại chỉnh tề, răng nanh cũng rất rõ ràng, khi cười rộ lên lộ ra không phải là ánh sáng thân thiết gì, ngược lại là có một cảm giác hung ác thị huyết, Triệu Hi Hằng đã nhìn nhiều, cũng không cảm thấy rất hung dữ, ngược lại có chút giống ngốc cẩu nhe răng dọa người.

Thuyền nhỏ nhoáng lên một cái, lại nhoáng lên một cái, Triệu Hi Hằng có chút sợ mình bị ngã xuống, vì thế ghé vào dưới đuôi thuyền, đưa tay quậy quậy nước hồ bên dưới, hồ nước lành lạnh, còn có cá nhỏ đến mổ tay nàng. Cánh tay của nàng thon thả lại trắng nõn như một đoạn củ sen, mười ngón thon thon, đầu ngón tay hiện ra màu hồng phấn nhàn nhạt.

Triệu Hi Hằng vẫn không có để móng tay dài, chỉ để ngắn ngủn một khúc, nhưng móng tay được chăm sóc bổ mà bóng loáng, không dài cũng không ngắn, rất sạch sẽ, lộ ra ngón tay càng thêm xinh đẹp.

Bộ dáng nàng sinh ra đã xinh đẹp, hơn nửa năm nay lớn hơn một chút, càng có chút ý nhị điềm tĩnh thành thục, hai má trắng hồng căng mịn, tóc đen từng sợi rời rạc được dùng trâm ngọc búi lên, trên đường xóc nảy một đoạn, giờ hơi có chút tán loạn, vài sợi tóc rũ xuống bên má.

Áo ngắn màu hồng khói bên trong khoác thêm dải lụa màu trắng che bờ vai thon gầy, ẩn ẩn hiện hiện làm da thịt trắng như tuyết, một phần miếng lụa hờ hững trượt vào trong nước.

Nàng tiếp tục ngửa đầu nhìn hắn, ánh sáng xuyên qua tầng sen rơi xuống trên người nàng, hỏi hắn, “Ngươi không cùng ta xuống đây chơi sao?”

Nàng không hề lo lắng Vệ Lễ sẽ bỏ lại nàng, hoặc là cứ mặc kệ nàng như vậy một chút nào. Nhiều lắm thì hắn chỉ hung hăng ngoài miệng vậy thôi.

Vệ Lễ bỏ lại nàng một mình trên thuyền, là muốn hù dọa nàng vài câu sau đó quay người rời đi, sau đó nhìn xem rốt cuộc nàng có khóc hay không, có sợ hay không, về sau còn dám không nghe lời hay không.

Nhưng bây giờ nhìn nàng, tâm Vệ Lễ có chút rung động, trong mắt giống như trào ra một cơn sóng, trái tim thiếu niên đập còn kịch liệt hơn so với ngày xưa, là kịch liệt hơn cả những thời điểm rất kịch liệt, tất cả lời nói đều kẹt lại trong cổ họng, phun không ra.

Tạ Thanh Úc nói hắn yêu Triệu Hi Hằng, hắn đã biết, nhưng giờ phút này, hắn nghe nhịp tim đập khó an của mình, giống như cảm thấy mình càng yêu nàng hơn so với ngày thường.

Muốn ôm nàng cùng nhau táng thân tại trong mảnh hồ sen này, loại ái dục đó, nồng đậm mà dữ tợn.

Cùng chết trong mảnh hồ sen này, đời này sẽ không xa rời nhau, cũng không có nhiều chuyện làm hắn ghê tởm phiền chán như vậy.

“Ngươi đang nghĩ gì vậy.” Triệu Hi Hằng giơ tay hất lên một bụm nước, cười hỏi hắn. Hơi nước lạnh lẽo lan ra trên mặt hắn, gọi thần chí của hắn trở về.

Vệ Lễ giơ tay lên tát một vốc nước còn lớn hơn, cơ hồ như tạt tới trên mặt nàng, “Nghĩ làm thế nào để dìm chết đuối ngươi.”

Hắn thật là nửa điểm cũng không lưu tình, tóc Triệu Hi Hằng bị hắn tạt ướt sũng, dán lên hai bên má nàng.

Nàng chớp chớp mắt, những hạt nước theo đôi mi thon dài lăn xuống, nhìn thấy dáng vẻ nàng vừa vô tội vừa đáng thương, hạt nước cũng làm ướt luôn cả ngực áo ngắn vốn mỏng manh khinh bạc, còn có một phần miếng lụa khoác.

Lụa mỏng dán lên trên làn da nàng, lộ ra màu sắc của da thịt.

“Ngươi quá mang thù.” Nàng chùi chùi nước trên mặt.

Nàng liền nhẹ nhàng tạt hắn một lần nữa.

Vệ Lễ dời mắt đi, không dám nhìn nàng, dứt khoát dùng mái chèo đẩy thuyền đi, đẩy nàng đến càng sâu trong bụi hoa sen, lần này bụi hoa sen rậm rạp, nàng phải đứng lên Vệ Lễ mới có thể nhìn thấy bóng dáng nàng.

Trong nước ẩn ẩn hiện hiện lên một bóng dáng mảnh dài, cẩn thận thì kỹ thì có vẻ dài đại khái hai mét, không được trong chốc lát, bóng dáng kia liền biến mất, uốn éo theo thân sen leo lên.

Triệu Hi Hằng bỗng nhiên thất thanh kêu tên Vệ Lễ, trong thanh âm mang theo rung rẩy cùng nức nở không dễ phát giác.

Trong lòng Vệ Lễ vừa thót lại, không chút suy nghĩ liền chấm mũi chân thả người, vượt qua tầng tầng lá sen, nhảy đến trên thuyền.

Triệu Hi Hằng níu lấy tay áo của hắn, chôn mặt ở trong lòng hắn, “Có rắn!”

Trên hoa sen lẳng lặng có một con rắn nước đang nằm, thân thể vặn vẹo, hơi ngẩng đầu, vảy đang hơi lấp lánh dưới ánh nắng.

Lớn bằng ngón cái, lại rất dài, đuôi rắn uốn lượn chìm vào trong nước.

Ao này không có ai xử lý, vừa có ếch lại có muỗi, khó tránh khỏi sẽ gọi mấy thứ này đến.

Vệ Lễ thấy chỉ là một con rắn, nhẹ nhàng thở ra, lấy chủy thủ bên hông xuống, tiện tay ném đi, thân thể con rắn kia liền bị cắt làm hai, đầu rắn rơi vào trong nước, thân rắn còn đang giãy dụa.

“Đã đi khỏi chưa?” Bàn tay Triệu Hi Hằng từ vị trí bắt lấy vạt áo của hắn, chuyển thành ôm lấy hông của hắn.

“Đinh.” Hắn lấy vỏ chủy thủ phủi thân rắn rơi vào trong nước, chậm rãi mở miệng, “Ngươi đợi hai khắc nữa đi (khoảng 30 phút).”

“A, ngươi cẩn thận một chút.” Nàng không nghi ngờ, chỉ rầu rĩ mở miệng.

Vệ Lễ ngồi xuống, tay choàng lên trên thắt lưng của nàng xiết chặt.

Triệu Hi Hằng nhẩm tính chút, hai khắc sau, liền ló cái đầu không khô không ướt từ trong lòng hắn ra, nhìn chung quanh một chút, sau đó nhẹ nhàng thở ra.

“Một chút tiền đồ cũng không có, chỉ là một con rắn, có thể cắn chết ngươi sao?”

“Nhưng người ra sợ hãi cũng là bình thường nha.” Triệu Hi Hằng chưa bao giờ keo kiệt lời khen của mình, đặc biệt đối với người hữu dụng với nàng như Vệ Lễ vậy. Vì tăng cường thái độ cảm kích của mình, nàng mềm mại dán người lên, dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, sau đó nhẹ giọng làm nũng, thuận tiện dùng hai má cọ cọ hắn.

“Chủ công tốt nhất ~ ta biết chủ công sẽ không mặc kệ ta mà.”

Quỷ làm nũng.

Vệ Lễ nâng mặt nàng, để nàng ngửa đầu nhìn mình, bàn tay cơ hồ có thể bao trùm được hết gương mặt nhỏ của nàng, vén mớ tóc bị làm ướt của nàng đến sau tai, ngón cái tinh tế vuốt nhẹ đôi môi anh đào hồng hào của nàng.

Nàng hôm nay vì ra ngoài chơi, cố ý thoa son, màu đỏ tươi, cánh môi nhỏ mịn màng như một cánh hoa anh đào.

Hiện tại son bị lem, dính vào bên môi của nàng, còn dính vào ngón tay của Vệ Lễ.

Ánh mắt hắn híp híp, dần dần kề sát nàng.

Nhìn thấy ánh mắt ngày càng sâu của Vệ Lễ, Triệu Hi Hằng cảm giác hắn là muốn hôn mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.