Nhưng hắn chỉ cúi đầu, khắc chế chỉ chạm vào khoé môi của Triệu Hi Hằng, sau đó ôm ngang nàng lên.
Triệu Hi Hằng xem như hiểu rồi, hắn không chỉ muốn hôn hôn đơn giản như vậy, nàng cào cào tay áo Vệ Lễ, sốt ruột ló đầu ra, “Ta chưa ngắm hoa sen đủ mà. “
“Lần sau lại nói.”
Đây ý là lần sau còn có thể ra ngoài?
Hai người ra ngoài chưa tới một canh giờ liền trở về, không khí còn có chút không thích hợp, bọn thị nữ nhìn nhìn bỗng ngộ ra chút cái gì, vội vàng lui xuống.
“Đợi đã!” Triệu Hi Hằng đẩy những sợi tóc tán loạn của hắn trước mặt đang muốn phủ lên trên người mình ra, “Đợi chút!”
“Ngươi lại muốn làm gì?” Vệ Lễ không kiên nhẫn hỏi.
Nàng từ trên giường tụt xuống, tìm vở và bút mực, ghi lại kỹ càng lời nói của Vệ Lễ.
Năm An Bình thứ nhất, ngày 13 tháng 6: Vệ Lễ nói, “Ta mà có khuê nữ, buổi sáng trời chưa sáng liền bắt nàng ta thức dậy luyện công, đồ ăn vặt hay kẹo đường đều không cho ăn, một năm chỉ làm bốn bộ y phục. Nàng ta khóc ta cũng không đau lòng.”
Vệ Lễ từ phía sau lưng ôm lấy nàng, đi cắn cổ của nàng, “Được chưa?”
Triệu Hi Hằng bị hắn cắn ngứa một chút, “Được rồi.”
Vệ Lễ lấy dải lụa che lại đôi mắt của nàng, Triệu Hi Hằng cảm thấy xấu hổ.
Người này có cái tật xấu, mỗi lần như vậy vào ban ngày đều muốn che mắt của nàng. Khi còn chưa che mắt của nàng, hắn tuyệt sẽ không cởi bỏ xiêm y của hắn. Tóm lại chính là vô cùng cực đoan, chẳng lẽ hắn thích loại kích thích này? Hoặc là trên người hắn có cái gì mà nàng không thể nhìn thấy?
“Không muốn.” Nàng đỏ mặt kéo dải lụa kéo, Vệ Lễ cầm tay nàng dỗ dành, “Ngoan ngoãn.”
Trên giường thì ngược lại tên này sẽ nói lời hay dỗ dành người.
Khi tỉnh lại thì trời đã tối đen, ăn cơm tối xong, Vệ Lễ chuyển qua một thiếp mời trống rỗng, đặt ở trước mặt nàng.
Triệu Hi Hằng ngồi một bên giường La Hán, trên đùi đang đắp một tấm thảm mỏng, Cẩu Đản Nhi lơ mơ ngủ trên thảm.
Giữa giường La Hán có một cái bàn nhỏ, trên đốt mấy ngọn nến, ánh nến vàng cam cực kỳ ấm áp. Xấp thiếp mời kia đang xếp thành một đống ở trên bàn, Vệ Lễ cởi hài, ngồi bên kia, cách nàng một cái bàn, trong ngực ôm một cái tráp lưu ly, bên trong đặt quả anh đào ướp lạnh.
“Sao lại còn trắng tinh như thế này? Ngươi chưa viết sao?” Nàng mở một trang thiếp mời ra nhìn rồi nói. Cổ họng hơi có chút khô ách, vì thế nhấp một ngụm nước mật ong làm trơn yết hầu.
“Chờ ngươi viết đây.” Vệ Lễ ngồi một bên ăn trái anh đào, hắn mới không viết nha, tên nhiều người như vậy, phiền toái muốn chết.
“Đây là danh sách tên tất cả tướng lĩnh của Bình Châu, ngươi viết theo đây trước đi.” Hắn chỉ vào danh sách trên bàn nói.
Anh đào vô cùng ngọt, cả đống đều lớn cỡ như trứng bồ câu, màu đỏ đậm hơi chuyển tím, mịn màng căng tròn lại mọng nước.
Hắn chọn một trái to, chăm chú nhìn một chút rồi nghiêng người qua, đưa tới bên miệng Triệu Hi Hằng.
Ánh mắt Triệu Hi Hằng còn đang dính vào trong danh sách, cũng không để ý Vệ Lễ đưa cái gì lại đây, há miệng cắn một ngụm.
“Ngọt không?” Hắn hỏi.
“Ừ. “ nàng nhíu nhíu mày.
“Ngọt mà sao ngươi nhăn mày làm chi?”
“Nhiều người quá đi.” Nếu thật bắt nàng viết, vậy phải viết tới tay rút gân.”Thủ hạ của ngươi không có ai viết chữ đẹp mắt sao, sao không bảo ai đó viết giùm thiệp mời đi? Nếu thật sự không được, thì nhờ mấy tiên sinh viết thư trong thành viết giùm cũng được mà.”
“Ngươi ngốc à? Mấy chuyện thiệp mời thành hôn mà có thể giao cho người ngoài viết sao? Một chút thành ý cũng không có.” Hắn búng mạnh một cái vào trán Triệu Hi Hằng.
Triệu Hi Hằng nhăn mặt, cực kỳ ghét bỏ. Năm Triệu Minh Cẩn cưới Thái tử phi, thiệp mời đều là Lễ bộ viết thay, hắn chỉ tham gia hôm thiết yến thôi. Tại sao khi đến phiên nàng gả cho người, lại phải tự mình viết thiệp mời cơ chứ?
Thôi thôi được rồi, nhà Vệ Lễ tiểu môn tiểu hộ, nàng nhập gia tùy tục vậy.
“Cho một trái nữa.” Vệ Lễ lại đưa qua một trái anh đào.
Triệu Hi Hằng kiếm được một cái khăn ở chỗ nào đó, muốn phun hạt anh đào trong miệng ra, Vệ Lễ lại mở lòng bàn tay ra trước mặt nàng, “Nhả đi.”
“Vậy thì không ổn lắm đâu.” Đầu lưỡi nàng giữ hạt anh đào, líu ríu nói.
“Nói nhảm còn nói nhiều, bình thường khi hôn ta cũng đâu có chê ngươi.”
Mặt Triệu Hi Hằng đỏ lên, phun hạt anh đào vào trong lòng bàn tay hắn, sau đó lại ngậm trái anh đào vào nhai, quai hàm có hơi phồng lên.
“Nếu ngươi cảm thấy quá nhiều, vậy thì viết trước tên của một số người là được rồi. Danh sách này sắp xếp theo thứ tự quan chức cao đến thấp, chỉ mời mấy người chức vị cao trong quân thôi cũng được.”
“Vậy sao ngươi không viết cùng ta đi?” Triệu Hi Hằng bỗng nhiên phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hai người thành thân, sao hắn lại được yên tâm thoải mái giao hết tất cả cho một mình nàng làm?
Mặt Vệ Lễ đỏ lên, ho khan một tiếng, “Ta có thong thả đâu nha.”
Nếu như hắn có thể viết, làm gì có chuyện toàn bộ chuyển đến tay Triệu Hi Hằng?
“Ngươi bận rộn cái gì?” Triệu Hi Hằng nhìn trên dưới đánh giá hắn một chút, bận hưởng thụ nhàn hạ?
Vệ Lễ giơ giơ quả anh đào trong tay lên, “Bận ăn anh đào.” Rồi như bịt tay trộm chuông, hắn lại hung dữ nói tiếp, “Bảo ngươi viết thì cứ viết, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.”
“Nếu còn không được, ta mài mực cho ngươi được chưa, thật phiền toái!” Hắn làu bàu nói xong liền đặt cái tráp lưu ly lên trên bàn bên cạnh, đoạt lấy nghiêng mực trong tay nàng, đi mài mực bên trong. Hắn oán giận làm mực nước văng khắp nơi, vừa nhìn liền biết là người mới học nghề, không thường viết chữ.
Được rồi được rồi, để hắn tiếp tục mài mực như thế, phỏng chừng đầy bàn đều là mực nước mất thôi, lúc đó còn lộn xộn hơn.
Triệu Hi Hằng vội vàng giành lại nghiên mực trong tay hắn, “Không cần ngươi mài mực, ngươi ngồi xem đi.”
Nàng nhíu mày nhìn về phía Vệ Lễ đang đỏ lỗ tai, đứng một bên dùng khăn ướt lau tay, lặng lẽ hỏi hắn, “Chủ công, có phải chữ ngươi viết xấu hay không? Cho nên mới đem thiếp mời cho ta viết?”
“Câm miệng, ngươi nói thêm một câu nữa ta liền cắt lưỡi ngươi.” Vệ Lễ hung thần ác sát trừng nàng, sau đó vất cái khăn ướt lên trên giường La Hán, quay đầu đi chỗ khác nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Cạnh giường La Hán chính là dựa vào cửa sổ, từ trong nhìn ra phía ngoài có thể thấy sân.
Nhưng chỗ ngoài cửa sổ kia lại trống rỗng, vốn dĩ chỗ này có một cây hoa lê, nhưng Vệ Lễ ngại muỗi nhiều, cho nên dời đi.
Trong trời đêm, những ánh sao nhỏ thưa thớt cùng vầng trăng tròn sáng tỏ đang hiện ra, cách đó không xa có một cái đình hóng gió, còn có một cái ao nhỏ.
Mấy chỗ khác đều bị Triệu Hi Hằng khai khẩn để trồng nhân sâm, dùng vải thưa che phủ lên thành những dải lều thấp bé uốn lượn, một chút tinh xảo cũng không có.
Triệu Hi Hằng thấy hắn hung dữ quay mặt đi, liền biết mình nói đúng.
Thật không thể tưởng tượng được, Vệ Lễ viết chữ khó coi, nhưng đến cùng có thể khó coi đến mức nào, nàng thật có chút tò mò muốn biết.
Nàng mở ra một tấm thiệp mời thiếp vàng, bắt đầu viết tên lên mặt trên.
Sau khi liên tục viết ba tấm, Vệ Lễ như ngồi không yên bên cửa sổ, thân thể ngọ nguậy, sau đó xoay người, tay chống trên bàn, nhìn Triệu Hi Hằng viết chữ.
“Như vầy nè, như vầy, ngươi viết cái chữ này nhọn lên một chút.” Hắn chỉ chỉ trỏ trỏ cho Triệu Hi Hằng, “Sau đó chỗ này viết lớn một chút.”
Bàn tay trắng nõn của Triệu Hi Hằng nắm chặt cán bút, hận không thể tạt mực trong nghiên vào trên mặt hắn.
Tự mình không viết đi sai khiến nàng, hiện tại nàng viết hắn lại bắt đầu chỉ trỏ.
Phi!
Nàng hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu, sờ lên cổ tay mình một chút, “Do ta viết không đẹp, hay là chủ công viết đi nha?”
Vệ Lễ trầm mặc, cũng không chỉ nữa, cánh tay chống lên giường xê dịch thân thể ra sau, “Triệu Hi Hằng, ngươi rất đáng gờm à? Cho rằng có thể uy hiếp ta? Hứ...”
“Lại đây đi, người ta còn chưa từng thấy chủ công viết chữ nha.” Triệu Hi Hằng đưa bút qua, không phải là rất lợi hại sao? Lại đây mà viết a!
Nàng cái gì cũng giỏi, chỉ là không giỏi nghẹn!
Vệ Lễ lại thối lui về phía sau, khó chịu nói, “Thôi được rồi, ta không nói ngươi nữa, ngươi tiếp tục viết đu.”
Triệu Hi Hằng âm thầm cong miệng, sau đó thu bút về, tiếp tục viết mấy cái tên trên danh sách.
Vệ Lễ nhìn một lúc thật sự rất nhàm chán, lại không muốn tự mình ra ngoài tìm chút việc để làm, chỉ có thể đút cho Triệu Hi Hằng từng trái từng trái anh đào giết thời gian.
Hắn lại đưa qua một trái, Triệu Hi Hằng nghiêng nghiêng đầu tránh, “Không ăn, no rồi.”
Vệ Lễ, “...”
“Sao đột nhiên ngươi lại ăn ít như thế?”
Vừa tìm được trò giết thời gian, lại không còn rồi.
Hắn đưa mắt nhìn ngọn đèn ở ngay trên bàn, hỏi, “Đèn này có mờ quá hay không?”
“Vẫn được.” Triệu Hi Hằng cũng không ngẩng đầu lên.
Vệ Lễ tự động dịch hai chữ “Vẫn được” thành không đủ sáng.
Hắn lấy chụp đèn xuống, lấy cây kéo nhỏ, bắt đầu xé xé tim đèn ra. Ngọn lửa vốn dĩ lớn cỡ một hạt đậu tằm, sau khi bị hắn điều chỉnh liền lập tức bùng lên to cỡ ngón cái. Bên ngoài có một trận gió thổi tới, ngọn lửa liền run run rẩy rẩy lắc lư, làm cho bốn phía biến thành lúc sáng lúc tối.
Ánh lửa nhảy nhót làm mắt Triệu Hi Hằng hơi đau, nàng siết chặt cán bút, lời mắng người nằm ngay bên miệng, suýt nữa không nhịn nổi.
Ngươi là chó sao? Một khắc rảnh rỗi là cả người khó chịu? Nhàn rỗi không chuyện gì đi đùa nghịch ngọn nến, có bệnh à?
Vệ Lễ cũng ý thức được mình hình như không giúp đỡ được gì, nhanh chóng lại thả cái lồng chụp đèn trở về, âm thầm nhìn thần sắc Triệu Hi Hằng, thật bình tĩnh, sau đó hắn mới thở dài nhẹ nhõm trong lòng một hơi.
Hắn lặng yên ngồi trong chốc lát, Triệu Hi Hằng cho rằng hắn rốt cuộc cũng đàng hoàng.
Vệ Lễ đột nhiên hỏi nàng, “Triệu Hi Hằng, ngươi có người nào muốn mời hay không?”
“Chắc không đâu, ta hình như cũng không có ai để mời.” Trừ Tạ Thanh Úc ở cách vách.
“Vậy hai đường đệ, còn có đường muội của ngươi? Ngươi không tính mời bọn họ?” Vệ Lễ gõ gõ bàn, hấp dẫn ánh mắt của nàng.
“Mời bọn họ làm cái gì, không nói đến quan hệ của chúng ta không tốt lắm, mà nơi này cũng xa xôi, mời người ta cũng không thể tới.” Triệu Hi Hằng vẫy vẫy cánh tay đang nhức, trả lời hắn lời nói.
“Ai nói nhất định ta muốn bọn họ đến? Bọn họ không đến càng tốt, đến ta còn ngại xui đây.”
“Vậy viết thiệp mời làm cái gì?” Nàng nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, có chút theo không kịp ý nghĩ của Vệ Lễ.
“Nếu Triệu Minh Cẩn muốn đổi ngươi trở về gả cho người khác, sau đó đổi lấy binh mã, ta coi như cũng đã giết sứ thần của hắn tỏ vẻ cự tuyệt, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng không quá thoải mái. Ngươi viết một cái thiếp mời đại hôn gửi cho hắn, bảo hắn tới tham gia hôn lễ của chúng ta, sau đó lại viết cho cái tên Khương gì gì kia một cái.”
“Khương Tố.” Triệu Hi Hằng nhắc nhở hắn.
“Ừ, Khương Tố, Khương Tố, vả mặt phải đánh triệt để. Dám cướp người với ta, cho bọn hắn tức chết.” Đồng tử Vệ Lễ đen nhánh nhoáng lên, nhưng vẫn mang âm trầm.
Triệu Hi Hằng nghe hắn nói như vậy, mắt sáng lên, ôm lấy hắn hôn một cái, “Chủ công cũng rất nham hiểm nha, thật lợi hại.”
Khương Tố và Triệu Minh Cẩn chắc chắn sẽ không ngàn dặm xa xôi tới tham gia hôn lễ, hơn nữa chỉ còn có hai tháng, chờ thiệp mời đến, thì cũng cách hôn kỳ chưa đến nửa tháng, bọn họ có mọc cánh cũng bay tới không kịp. Nàng viết thiệp mời đi qua, ngược lại có thể ghê tởm hai người.
Không phải muốn ta trở về gả cho người để đổi binh mã sao? Lại đây, tới tham gia hôn lễ ta này! Giữ lại cho ngươi một chỗ ngồi. Nàng cũng không tin Triệu Minh Cẩn không tức giận.