Hoa Thượng Nhạc xoa xoa tay, đi tới đi lui trong phòng, cách mỗi hai khắc liền muốn hỏi lại tình huống một lần.
“Bình Châu bên kia như thế nào?”
Hắn hiện tại còn nóng nảy hơn cả Vệ Lễ.
Cũng đúng, hắn không nóng nảy sao được?
Đốt kho lúa Thanh Châu là người của hắn, theo Vệ Lễ gài bẫy Lưu Hoán cùng Vương Viễn cũng là hắn.
Hắn đã sớm chịu đủ khổ sở khi bị kẹp giữa Thanh Châu cùng U Châu, hai tên Vương Viễn cùng Lưu Hoán quả thực đều không coi hắn là người, mỗi lần hai người đánh nhau, đều muốn động nhau trên Ký Châu hắn. Mấu chốt là mảnh đất đó còn không phải là của hai tên đó, hai tên đó căn bản không đau lòng, dốc hết sức giày xéo hết lần này đến lần khác, làm hại dân chúng Ký Châu của hắn mỗi ngày lo lắng đề phòng.
Hắn cũng là một con người, người thì có cũng giới hạn, không phải mì đâu mà cứ nắn cứ bóp.
Tuy rằng Vệ Lễ cũng không phải thứ gì tốt, nhưng tốt xấu gì cũng không kiếm chuyện, không cướp bóc, hắn cùng Vệ Lễ thiết lập quan hệ, lần này nếu có thể làm suy yếu thực lực của Thanh Châu cùng U Châu, vậy hắn liền được hưởng an bình lâu dài.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, coi như không vì mình, cũng vì toàn bộ dân chúng Ký Châu, hắn cũng muốn bí quá hoá liều một phen.
“Báo! Lưu Hoán đã chiếm được ba thành của Bình Châu, hiện nay nhân mã hai phe trì trệ không tiến, dường như nổi lên tranh chấp.”
Hô hấp Hoa Thượng Nhạc dồn dập, bắt đầu kích động, quá tốt, quá tốt rồi.
Đánh nhau, đánh nhau đi!
Nếu như Vệ Lễ không trúng tên cũng không mất tích, chắc hẳn trong lòng của hai người cũng còn kiêng kị, không xé rách mặt nhau như hiện tại. Nhưng Vệ Lễ hiện tại tung tích không rõ, hơn nữa đã chiếm được ba thành, bọn họ tất nhiên sẽ không tự chủ thả lỏng cảnh giác.
Ba tòa thành trì, đều về Lưu Hoán, Vương Viễn một ngụm canh thịt cũng không uống được thì thôi đi, hiện tại còn phải bồi thêm vào sáu kho lúa, đặt ai vào cũng nhẫn nại không nổi.
Sau nửa canh giờ, lại có người đến báo, “Lưu Hoán và Vương Viễn đang hướng mũi giáo về phía nhau!”
- ---
Khi Lưu Hoán đánh hạ toà thành đầu tiên của Bình Châu, Tạ Thanh Úc nhận được tin tức, liền dẫn người đi Bình Châu.
Tiểu Đào nhớ Triệu Hi Hằng đến sốt ruột, thỉnh cầu cùng được đi.
Lần trước khi Tạ Thanh Úc đi sứ Bình Châu, nàng ta quỳ ngoài sân một ngày, chính là muốn Tạ Thanh Úc mang nàng ta theo, nhưng Tạ Thanh Úc khuyên can nàng ta, “A Đam đã gửi ngươi đến đây là vì muốn cho ngươi sống tốt một chút, chẳng lẽ ngươi còn muốn cô phụ kỳ vọng của nàng, một lần nữa rơi vào miệng cọp sao? Vậy nỗ lực của nàng không phải thành hoang phí sao?”
Tiểu Đào nghe khuyên như thế, đến cùng cũng bỏ suy nghĩ đi theo.
Nhưng lần này không giống, nàng ta quyết tâm muốn đi cùng Tạ Thanh Úc, đi đón Triệu Hi Hằng về. Tạ Thanh Úc thật sự không thuyết phục được nàng ta, chỉ có thể mang nàng ta đi theo.
Tiểu Đào vốn cố chấp, đụng phải tường cũng không quay đầu, mặc kệ dọc đường đi có bao nhiêu gian khó, nàng ta cũng không một tiếng oán giận, cứng rắn cắn răng chịu đựng đến Đan Đông.
Triệu Hi Hằng lựa chọn một phần tường khá hiu quạnh đổ nát ở phía tây trong phủ, chỗ đó khá âm u, Xuân Hạ Thu Đông đều không có ánh nắng chiếu vào, là nơi dùng để muối đồ ăn chua và cất dưa muối. Thủ vệ ở bên ngoài của nơi này cũng không nghiêm ngặt, nếu như nàng trèo qua khỏi tường vây chỗ này, hẳn là có thể thuận lợi chạy đi.
Đi vào liền nghe một mùi dưa muối chua chua thối thối, Triệu Hi Hằng liếm liếm môi, nhớ tới tối qua mới ăn canh sườn dưa chua.
Triệu Hi Hằng ước lượng một chút, loại độ cao này, nếu là nàng của trước kia, căn bản không thành vấn đề. Trèo lên thì dễ, chỉ có là không biết leo xuống có thể an an ổn ổn rơi xuống đất hay không, mà nhiều lắm thì chỉ ngã một chút.
Nàng sờ sờ bụng, nhưng bây giờ tựa hồ không được rồi, trong bụng nàng còn một đứa nữa, tháng lại quá nhỏ, nếu nàng lại trèo tới trèo lui, làm cho tiểu gia hỏa bị thương thì biết làm sao được?
Tính sai rồi, sớm biết vậy đã bảo người ở bên ngoài tiếp ứng nàng.
Nếu có thể quang minh chính đại ra ngoài từ cửa ra vào thì ổn thoả hơn rất nhiều, Triệu Hi Hằng tính toán, định giãy dụa một lần cuối cùng.
Nàng che đấu lạp, “Ta muốn ra đường, các ngươi cũng nên để ta đi ra ngoài chứ?”
“Phu nhân, hiện tại bên ngoài cũng không an toàn, kính xin ngài ở lại trong phủ.”
“Các ngươi theo ta đi cũng không được sao?” Triệu Hi Hằng muốn xông ra, “Nếu như các ngươi có bản lĩnh, vậy lấy dây đem cột ta lại đi.”
Bọn thị vệ hai mắt nhìn nhau, vừa không dám nói lại với nàng, cũng không dám chân chính đối động thủ với nàng, vì thế đóng cửa lại kín mít, nhốt Triệu Hi Hằng ở bên trong, tùy ý nàng gõ cửa như thế nào, bọn họ cũng không mở.
Triệu Hi Hằng gõ một tiếng, bọn họ lại xin lỗi một câu.
Biết rõ thoát đi bằng cửa ra vào là vô vọng, Triệu Hi Hằng từ trong vườn hoa tìm một cái xe đấy cũ, sau đó đem chăn bông đặt kín lên trên xe, rồi kéo đến chỗ bức tường thấp, ném từng cái chăn bông qua bức tường ra bên ngoài.
Nếu như nàng thuận thuận lợi lợi không té thì may mắn, nếu như có té, còn có thể dùng mấy cái chăn này đệm một chút.
Tổng cộng hai ba mươi cái chăn đệm được thảy qua, nếu là lúc bình thường, nàng có thể một lần ném ba bốn cái chăn đệm ra ngoài, nhưng hiện nay tình huống đặc thù, nàng không dám xách vật nặng, cũng không dám dùng sức quá nhiều, một lần chỉ dám ném một cái chăn, ném hai ba lần thì phải dừng lại nghỉ một lát.
Từ buổi sáng bận rộn mãi đến buổi chiều, mệt đến cánh tay đau mỏi, sau đó nhìn tường vây thở dài.
Trong lòng Triệu Hi Hằng có chút khó chịu, hốc mắt cũng hơi rát lên.
Tiểu nương tử nhà người ta mang thai, đều được cưng chiều như bảo bối, nàng cũng có tiểu hài, sao lại còn được mệt mỏi tìm cách đào vong thế này chứ.
Vệ Lễ đúng là tên súc sinh, trước kia nói toàn lời dễ nghe, hứa hẹn cái gì thì nhớ há mồm ói ra đi nha. Lần trước gặp thích khách, hắn còn nói, “Ta ở đây, có thể để cho ngươi có chuyện gì?”
Hiện tại người đâu rồi? Còn không biết chết nơi nào. Trước khi đi còn nói, có gần chết cũng phải trở về bóp chết nàng, mang nàng theo đâu, ngươi có năng lực thì trở về đây a! Có bản lĩnh trở về bóp chết nàng này.
Tương lai hài tử hỏi phụ thân nó là ai, nàng có thể nói là tên súc sinh sao? Cho nên bị người ta giết rồi?
Triệu Hi Hằng càng nghĩ càng xót xa, ngồi xổm trên mặt đất lau nước mắt.
Thôi nghĩ mãi cũng vô dụng, nàng phải đi ra ngoài thôi.
Nàng thật là xui xẻo đến tám đời mới gặp Vệ Lễ, Triệu Hi Hằng vừa mắng, vừa đạp lên tường vây trèo lên trên.
May mà mặt tường cũng không trơn nhẵn, nàng bò lên coi như thuận lợi, cảm thán mình đúng là bảo đao chưa lão, bản lĩnh khi còn nhỏ leo cây vẫn còn chưa quên.
Đợi đến khi lên đến được trên bờ tường, nhìn xuống bên ngoài mới trợn tròn mắt.
Nàng không ra khỏi phủ, tuyệt đối không nghĩ đến bên ngoài tường vây lại là kết cấu như vậy, bên trong thì cạn, bên ngoài thì sâu, sân bên trong thì là đất, còn bên ngoài đều là gạch.
Người bên trong muốn trèo lên lên bờ tường thì rất dễ dàng, nhưng đi xuống lại không đơn giản.
Triệu Hi Hằng ném hai mươi mấy miếng chăn đệm xuống, hiện tại bên ngoài, lớp đệm chăn trên cùng vẫn cách nàng một độ cao như cũ, bằng với từ đầu tường tính tới mặt đất ở bên trong. Nhưng mấu chốt là mấy tấm đệm chăn cũng không phải ngay ngắn chỉnh tề xếp thành xấp cùng một chỗ, chúng nó lệch lạc không đều, có chỗ dày chỗ mỏng, lỡ như xui xẻo rớt trúng chỗ mỏng nhất thì không biết sẽ thế nào.
Quay trở về bên trong là không thể, chỉ có thể kiên trì nhảy ra bên ngoài, mong có thể vững vàng dừng lại trên đệm, đừng đập đầu xuống là được.
Người nàng chắc nịch, đập hai ba lần không có việc gì, nhưng trên người còn mang theo bảo bối.
Mặt tường ở bên ngoài đặc biệt bóng loáng, nàng thử hồi lâu, mới tìm được điểm hạ chân thứ nhất, nàng cố gắng nhét mũi chân vào kẽ hở gạch xây trên tường vây, mỗi một bước đều đặc biệt cẩn thận.
“Phu nhân!” Đột nhiên có người khàn giọng kiệt lực hô to về phía nàng một tiếng, “Phu nhân người đang làm cái gì?”
Triệu Hi Hằng có tật giật mình, tay run một cái, không bắt lấy được bờ tường, lập tức té ngửa rớt xuống.
Trong lúc chớp mắt đó, nàng chưa kịp nghĩ gì cả, chỉ theo bản năng che bụng lại.
Đầu nện xuống đất đau nhức, nàng mắng ra tiếng, “Mẹ nó, bà đây đệm nhiều như vậy, không một cái dùng được.”
Thật mẹ nó tà môn, nàng ném chăn đệm bên ngoài cả một ngày trời, thế mà không ai phát hiện, nhưng cố tình ngay lúc nàng trèo tường, liền xuất hiện người chứ? Sao ngươi không ra sớm một chút?
Lập tức trước mắt bỗng tối đen, hôn mê bất tỉnh, lại không còn ý thức gì.
Tiếp theo là một đám người gào lên, thỉnh y sư, thỉnh y sư, kêu nàng, kêu nàng.
Tất cả mọi người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sợ Triệu Hi Hằng xảy ra chuyện gì.
- ----
Sau khi Vệ Lễ vào cửa, y nữ bưng một chậu nước đỏ máu đang đi ra ngoài, thấy hắn, cúi người hành một lễ.
Chân hắn liền mềm, không đứng vững, cố gắng vịn khung cửa, vén đấu lạp màu đen trên đầu lên một phen, trong ánh mắt tràn đầy màu đỏ ửng, sau đó hất tay thị vệ, lảo đảo chạy vào đi.
Không ai nghĩ đến, cái tên Vệ Lễ trúng tên xong mất tích không biết đi đâu trong truyền thuyết kia, vậy mà trở về.
Vệ Lễ sau khi lẻn khỏi chiến trận ở thành Thiên Cương, thấy hai phe Lưu Hoán và Vương Viễn bắt đầu nội chiến đánh nhau, liền biết trận này ổn rồi.
Hắn nhớ đến Triệu Hi Hằng ở nhà, cho nên sớm thoát thân, trở về thăm nàng.
Nàng nhát gan, biết mình mất tích, không chừng bây giờ ở trong nhà ăn không vô uống không nổi, hai mắt đẫm lệ khóc hu hu đâu, không có tiền đồ.
Thanh Châu và U Châu có không ít thứ tốt, lần này nếu thuận lợi, dùng Vương Viễn và Lưu Hoán có thể đổi được nhiều thứ, đến lúc khố phòng đầy tràn, nàng được thêm chìa khóa, đoán là sẽ cao hứng.
Nhưng hắn nghìn tính vạn tính, không tính đến sẽ là cảnh tượng như vậy.
Triệu Hi Hằng té xỉu trên giường, trên đầu quấn vải thưa, mặt mày an tường trắng bệch, yếu ớt như một đứa trẻ, lại cảm thấy có thể sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.
Trái tim Vệ Lễ thắt lại đau đớn, trước mắt là một mảnh choáng váng, cơ hồ không kịp thở.
Thị vệ nói nàng leo tường bị ngã xuống, đập đầu xuống đất. Đang êm đẹp mà tiểu ngốc tử ngươi bò lên tường vậy làm cái gì?
Người hầu hạ đâu? Sao không ai biết theo trông coi nàng một chút vậy?
Nếu hắn về sớm một chút là tốt rồi, còn có thể trông chừng nàng, nàng sẽ không xảy ra chuyện, trách hắn.
Hắn cái gì cũng không nói với nàng, nàng còn nhỏ như vậy, lại tiếc mệnh, cả ngày đều ngồi chờ ở trong phủ, tin tức cũng chỉ có thể nghe bên ngoài truyền đến, cho rằng Bình Châu thật sự bị thất thủ, cho nên mới định trèo lên tường đi ra ngoài.
Đều là lỗi của hắn, nếu hắn nói cho nàng biết kế hoạch hoàn chỉnh, không dọa nàng là tốt rồi.
Triệu Hi Hằng, nàng đừng có chuyện gì, thật xin lỗi, ta về sau không bao giờ hù dọa nàng nữa.
Tay Vệ Lễ run hết sức lợi hại, thật vất vả mới nắm được tay của Triệu Hi Hằng, tay nàng lành lạnh.
Nước mắt Vệ Lễ lập tức liền rơi ra, đặt nàng tay vào trong lòng bàn tay của chính mình, muốn chà cho ấm áp, nước mắt xoạch xoạch rớt xuống, dừng lại trên mặt Triệu Hi Hằng.
Tay hắn bận bịu lau lau trên mặt cho nàng.
“Chủ công...” Thị vệ muốn nói chuyện, nhưng nhìn Vệ Lễ khổ sở như vậy, quyết định lại cân nhắc ngôn ngữ một chút.
Vệ Lễ vụng về hôn lên đầu ngón tay của nàng, như một tiểu tử nhỏ dại, khóc đến cơ hồ nói không nên lời.
“Lăn! Cút đi!” Vệ Lễ cuồng loạn mắng, hắn hiện tại lời ai nói cũng không muốn nghe.
Thị vệ nơm nớp lo sợ nằm xuống, cuộn mình lại thành một cục tròn trên mặt đất, sau đó thật sự lăn ra ngoài.
Vệ Lễ vốn dĩ lúc đầu còn ráng chống đỡ đứng đó, ư khi trong phòng chỉ còn lại hắn cùng Triệu Hi Hằng, hốc mắt hắn đỏ lên, nam nhân thẳng thắn cương nghị bắp chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống trước giường.
Hắn nâng tay Triệu Hi Hằng, lập tức khóc không thành tiếng.