Triệu Hi Hằng trên trán có buộc một lớp vải thưa, lờ mờ nhìn ra vết máu, xem có vẻ tổn thương không nhẹ, cũng không biết có thể tỉnh lại hay không.
Vệ Lễ muốn chạm một cái, tay lại run run rẩy rẩy không dám sờ lên, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng sờ sờ tóc của nàng.
Giọng nói của hắn run rẩy, “A Đam, A Đam, nàng tỉnh lại đi, ta về sau... về sau không bao giờ hù dọa nàng nữa.”
Hắn càng nói, nước mắt đã ngưng lại bắt đầu rơi xuống, “A Đam, về sau ta sẽ đối với nàng đặc biệt đặc biệt tốt; nàng đừng có chuyện gì không may.”
“Thật xin lỗi, ta sai rồi, nàng muốn nghe bao nhiêu lần ta cũng nói.” Tình cảnh này, ba chữ “Thật xin lỗi” của hắn tựa như sông cuồng suối dữ, nói hết một lần lại một lần cũng không biết mệt.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi...”
Vệ Lễ sống đến lớn như vậy, ký ức tươi sáng nhất và sỉ nhục nhất đều là lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Hi Hằng.
Hắn chính là Đấu Thú Nô mà nhà quyền quý nào đó nuôi dưỡng, nuôi cùng một chỗ với dã thú, chỉ có khi nào cần biểu diễn, sẽ bị kéo ra ngoài cho cận chiến với thú, tìm niềm vui cho người.
Một tiểu cô nương kiêu căng, tự xưng là công chúa, cho người mở cửa sơn động ra.
Những kẻ nuôi nhốt hắn cũng bị bắt giữ, hàng rào ầm vang một tiếng bị mở ra, nhưng hắn cũng bị người dùng xiềng xích trói chặt, đạp dưới lòng bàn chân, những người đó sợ hắn phát điên lên làm bị thương quý nhân.
Triệu Hi Hằng tiến vào, dùng cái roi ngựa nhỏ nâng cằm của hắn lên, trên người là quần áo màu đỏ rực, trang sức sáng lạn, tuổi còn nhỏ lại quý khí bức người, làm người ta tự biết xấu hổ.
Nàng lạnh lẽo dời roi ngựa xuống dưới cằm Vệ Lễ, nhìn những người đó nhíu mày, “Đây là một con người, các ngươi đạp hắn làm cái gì? Trần Hầu dám vi phạm mệnh lệnh của phụ hoàng, lén lút nuôi Đấu Thú Nô, xem mạng người như cỏ rác, ngày lành của hắn chấm dứt rồi.”
Vệ Lễ lần đầu tiên, biết mình là một con người, chứ không phải một súc sinh, không nên bị người khác đạp ở dưới chân.
Trong ánh mắt, trong đầu Vệ Lễ đều bị đánh dấu bởi thân ảnh sáng loá kia của nàng, hắn muốn nhìn thêm một chút, nhưng cảm thấy mình dơ bẩn ti tiện, không dám nhìn nữa.
Hắn cũng là lần đầu tiên biết, tự tôn là cái gì, xấu hổ là cái gì.
Là không muốn để cho một người nhìn thấy bản thân mình chật vật.
Triệu Hi Hằng mang theo hắn ra ngoài, thu vào trong cung để tắm ngựa, nhưng dã tính kia của hắn vẫn chưa thuần, thỉnh thoảng đả thương người, ngay cả lời nói cũng không nói được rành mạch. Có người nói tiểu công chúa kia ở trong Triều Hoa cung, hắn lén lút xông vào Triều Hoa cung, muốn nhìn thấy nàng, nhưng suýt nữa bị người đánh chết, ném ra bên ngoài.
Sau đó có người cho hắn một ít tiền, thả hắn ra khỏi cung, nói là tiểu công chúa phân phó, tiểu công chúa nói hắn không thích hợp ở trong cung.
Vệ Lễ cầm tiền bị đẩy ra ngoài, hắn không hiểu, vì sao cái tiểu công chúa kia cứu hắn, lại không cần hắn nữa.
Hắn vẫn ngồi xổm gần hoàng cung bồi hồi đợi ba tháng.
Mỗi lần cửa cung mở ra, hắn đều cố gắng lại gần, nhìn xem có phải là tiểu công chúa muốn đón hắn về hay không.
Cuối cùng xác định, hắn thật sự bị bỏ rơi rồi, tiểu công chúa thật sự không cần hắn nữa.
Sau này, hắn biết tiểu công chúa là nữ nhi duy nhất của hoàng đế, tên gọi Triệu Hi Hằng.
Thân phận nàng cao quý, xa xôi như một ngôi sao, ngay cả Trần Hầu quyền quý như vậy đều phải xem sắc mặt nàng. Hắn ở trong lòng nàng, phỏng chừng chính là một con chó hoang nàng tiện tay cứu về, sao có thể để lại quá nhiều ấn tượng chứ?
Vệ Lễ trằn trọc lưu lạc mấy năm, cuối cùng đến Bình Châu, hắn hàng đêm ngủ không được, hận ý đối với Triệu Hi Hằng như phiên giang đảo hải, hắn nằm mơ đều muôn nắm lấy cổ Triệu Hi Hằng hỏi nàng, vì sao cứu hắn lại không cần hắn.
Hắn đã tưởng tượng đến ngàn vạn trường hợp khi Triệu Hi Hằng và hắn gặp nhau lần nữa, hắn nhất định sẽ đạp người ở dưới chân, bẻ gãy hết một thân kiêu căng cùng ngạo khí của nàng, vậy mới có thể bình ổn mối hận nhiều năm trong lòng nàng.
Hắn nghe nói Triệu Hi Hằng đến Bình Châu, suốt đêm dẫn người đi Đan Đông, hắn vốn có thể trực tiếp vây xe bắt người, nhưng hắn cố tình muốn làm ra vẻ mờ ám, muốn làm nàng run rẩy sợ hãi, cảm giác được hắn rất lợi hại.
Nhưng vừa thấy mặt nàng, Vệ Lễ thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu nổi, vì sao hắn lại không dám nói mình chính là người mà nàng cứu năm đó, là cái Đấu Thú Nô dơ bẩn kia.
Vệ Lễ bây giờ nghĩ lại, tất cả tình cảm hắn đối với Triệu Hi Hằng đều không phải là hận, mà là oán, là yêu không được mà oán.
Chỉ có trước mặt người mà mình thích, mới có thể cố ý giấu diếm quá khứ dơ bẩn không chịu nổi của mình, không cho nàng biết.
Trần Nhược Giang nói ngày đó khi hắn đi gặp Triệu Hi Hằng, hắn đã mặc bộ xiêm y kia thật là đẹp mắt, lộ ra vẻ rất tinh thần, tóc cũng chải kỹ lưỡng. Bởi vì tóc là hắn chải rất lâu mới có thể buộc lên gọn gàng, quần áo cũng là một bộ quý nhất.
Trước khi đi, hắn nhìn vào trong gương hồi lâu, còn tự nói với mình: Vệ Lễ, ngươi phải đi báo thù.
Nhưng mà báo thù phải phí công phu lớn như vậy sao?
“Triệu Hi Hằng, ta yêu nàng, ta thật sự yêu nàng đã lâu, ta vẫn luôn yêu nàng.” Vệ Lễ từ một thời gian trước đây đã biết mình yêu nàng, nhưng hắn không hiểu, hắn khi nào thì yêu nàng, vì cái gì lại yêu nàng.
Khi cái chuyện cũ trong quá khứ dơ bẩn không chịu nổi mà hắn đã cố ý vùi lấp kia lại mở ra tại trước mắt, hắn đều hiểu, ngay từ đầu đã thích hèn mọn, yêu là từ loại thích hèn mọn này mà lớn lên, hắn làm sao dám nói ra miệng?
Vệ Lễ và Triệu Hi Hằng, trước giờ đều là bùn trên mặt đất và trăng trên bầu trời, cho dù ánh trăng rơi vào trong lòng hắn, nàng vẫn là ánh trăng.
Tất cả sự xấu hổ trong lòng hắn đều dùng vào trong đoạn ánh sáng tình yêu bất chính này, hắn tự oán tự mình không bằng Tạ Thanh Úc, nơm nớp lo sợ sợ Triệu Hi Hằng biết được tâm ý của hắn sẽ cười hắn.
Vệ Lễ khóc đến không còn là chính mình, tất cả cảm xúc suy nghĩ cùng nhau bùng nổ, hắn hoảng sợ không lựa chọn từ ngữ, cái gì cũng nói ra bên ngoài, thút tha thút thít, “A Đam, ta sai rồi, ta xin lỗi, ta làm... làm không đúng; ta về sau sẽ sửa mà, nàng đừng không cần ta nữa. Ta về sau, về sau không bao giờ doạ nàng nữa, không bao giờ hung dữ với nàng nữa. Thật xin lỗi, về sau, về sau ta cũng không ghen với Tạ Thanh Úc, nàng nếu thích hắn, nàng cứ đi với hắn đi, ô ô ô.”
Thuốc bột thoa lên miệng vết thương có thuốc tê, Triệu Hi Hằng có thể nghe, nhưng không thể cử động được chút nào, thân thể cứng ngắc không cảm giác. Lúc này khi bôi thuốc nàng đã la như quỷ khóc lang gào, lúc này mới ngủ được chút, liền bị Vệ Lễ khóc cho tỉnh.
Mới bắt đầu, khi Vệ Lễ khóc đến nước mắt rơi xuống xoạch xoạch, cầm tay nàng xoa xoa, Triệu Hi Hằng còn nghĩ 'đáng đời, ai bảo hắn mỗi ngày bản mặt như bị mất 25 vạn lượng vậy, xin lỗi cũng không thèm, bỏ lại hai mẹ con, không một chút tin tức vào, hiện tại lại chạy đến làm gì!'.
Sau đó Vệ Lễ tiếp tục khóc, nói hắn về sau không bao giờ hù dọa nàng.
Nếu Triệu Hi Hằng không phải không cử động được, phỏng chừng cười đến không nhịn nổi.
Thật ra cũng không cần, nàng thật sự không bị dọa mà.
Nhưng Vệ Lễ hình như thật sự nghĩ hắn đã dọa nàng, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, nàng bình thường đã giả bộ quá thành công sao? Cho nên hình tượng của nàng trong lòng Vệ Lễ vẫn là rất yếu đuối mong manh?.
Nhưng hắn khóc một hồi liền thấy không thích hợp, bắt đầu sám hối, bắt đầu thổ lộ, Triệu Hi Hằng nghe, trong lòng còn có chút cảm giác khó chịu, xin lỗi thổ lộ thì được đi, nhưng hắn sao lại hèn mọn không tự tin như thế? Bình thường cũng đâu thấy hắn như vậy a? Đừng nha, nam tử hán đại trượng phu, lấy ra cái khí thế bình thường cãi nhau với nàng đi.
Ôi nương ơi, hắn khóc đến đáng thương quá, phải chăng hắn cho rằng nàng sắp chết, cho nên đem hết lời trong lòng nói hết ra?
Hắn không hợp với Tạ Thanh Úc là vì ghen, hắn bình thường luôn miệng nói không thích nàng hoá ra đều là giả, trên thực tế hắn yêu nàng đến không được, Triệu Hi Hằng hơi có chút giật mình.
Tên tiểu tử này bình thường miệng cũng thật cứng.
“A Đam, A Đam, nàng nghe ta nói chuyện không? Nếu như về sau... Về sau nàng nguyện ý cùng ở với ta, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng, ta không bao giờ hù dọa nàng nữa. Ta, mấy lời nhẫn tâm trước kia ta nói đều là gạt người, chỉ có lời hứa bảo hộ nàng là thật.”
Triệu Hi Hằng bị hắn khóc đến xót xa rất nhiều, còn có chút cảm động. Đừng khóc, đừng khóc mà, nàng thật không có gì, người gì đã sắp làm cha rồi mà còn khóc đến mất mặt như vậy, ảnh hưởng không tốt đến hài tử đâu.
Triệu Hi Hằng muốn khuyên hắn một chút, nhưng không có chút khí lực, không mở nổi miệng.
Y sư đâu? Nhanh lên lại đây ngay, nói với hắn nàng không có chuyện gì, đừng để hắn khóc nữa.
Nhưng y sư cũng không nghe được tiếng lòng của Triệu Hi Hằng, hắn thậm chí cảm thấy Vệ Lễ hiện tại khóc quá thảm, vạn nhất hắn bước vào, nhìn thấy cảnh thê thảm này của Vệ Lễ, về sau người ta cảm thấy mất mặt, muốn tính sổ hắn diệt khẩu thì sao bây giờ?
Vệ Lễ vừa nói xin lỗi, vừa nắm chặt tay Triệu Hi Hằng, ngồi chồm hỗm ở bên cạnh giường, đầu dán tại trên ngực, nghe nhịp tim đập của nàng.
Vẫn còn đập, nước mắt trong khóe mắt hắn rơi vào trên ngực Triệu Hi Hằng, ẩm ướt nóng nóng, không được bao lâu liền trở nên lạnh băng.
Triệu Hi Hằng thật muốn hắn đi ra chỗ khác, động tác này của hắn suýt chút đụng vào bụng nàng, làm nàng mười phần không có cảm giác an toàn.
Trong lúc này, y nữ tiến vào xem xét một lần, thấy Triệu Hi Hằng không tỉnh, liền lặng lẽ đi ra ngoài, thấy Vệ Lễ như vậy, nhịn không được dặn dò, “Chủ công, phu nhân sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”
Vệ Lễ cầm tay Triệu Hi Hằng càng chặt hơn, hắn biết chứ, biết Triệu Hi Hằng sẽ hồi tỉnh lại, nhưng hắn vẫn sợ hãi, sợ hãi khi mình nhất thời dời mắt đi, Triệu Hi Hằng bỗng liền sẽ biến thành một khối thi thể lạnh băng.
Triệu Hi Hằng có thể không cần hắn một lần, cũng có thể không cần hắn lần thứ hai, nhưng nàng không thể chết được, nàng nhất định phải sống thật tốt.
Tinh thần Triệu Hi Hằng không tốt, thoáng chốc lại ngủ, khi nàng tỉnh lại, đêm đã khuya, Vệ Lễ còn chưa ngủ, ngồi chồm hỗm ở bên giường, đôi mắt toả sáng giống như con mèo đêm, nhìn thấy nàng tỉnh lại, tay kích động đến run rẩy.
Hắn đứng lên, nhưng vì đã quỳ một thời gian quá lâu, chân tê đến không có tri giác, rầm một tiếng lại quỳ xuống.
Triệu Hi Hằng không nỡ nhìn thẳng, nhắm mắt lại, ngốc chết được.
Các y nữ cùng y sư nghe được động tĩnh bên trong, vội vàng tiến vào, y nữ tiến đến xem xét miệng vết thương, “Phu nhân, còn đau không?”
Vệ Lễ lần này về đây là lặng lẽ lẻn về, không thể để hở ra tiếng gió, phòng ngừa Lưu Hoán và Vương Viễn biết, bởi vậy những người được Triệu Hi Hằng cho lui ra khỏi phủ còn chứ biết được tin tức để quay trở về, Triệu Hi Hằng tạm thời chỉ có thể được cái y nữ và y sư mà thị vệ mời từ trong thành về chiếu cố.
Triệu Hi Hằng nhẹ nhàng gật đầu, thật chứ, ai lủng một lỗ trên đầu mà không đau.
Vị y nữ niên kỷ hơi lớn kia trìu mến sờ sờ mặt Triệu Hi Hằng, ôn nhu nói, “Phu nhân ngài chỉ có thể cố gắng nhịn thôi, thuốc tê không thể dùng quá nhiều, vừa rồi bôi chút thuốc đó cũng đã là nhiều lắm rồi. Bôi thêm nữa thì không tốt cho hài tử đâu. Còn phải cố gắng hết sức không thể uống thuốc, không thì cũng không tốt cho hài tử.”
Triệu Hi Hằng tất nhiên hiểu được, nàng đúng là vận khí quá kém, ngã cũng ngã không đúng chỗ, may mà tiểu gia hỏa không có chuyện gì, nàng cũng không có chuyện gì.
Đôi chân tê rần của Vệ Lễ vừa trở lại bình thường, mới đỡ khung giường đứng lên, nghe lời nói của y nữ, tay chân mềm nhũn, lại xoẹt một tiếng quỳ xuống.
Đôi mắt vốn dĩ mảnh dài hiện giờ trợn tròn, không thể tin nhìn hai người.