Những gì Tô gia nói trước đó đơn giản là gây sự vô lý, không ai nghe, nhưng câu cuối cùng đề cập đến Hữu ca nhi, ngoại trừ Chu Thừa Vũ, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Chính bản thân Hồ Ngọc Nhu cũng bất ngờ.
Sau khi thành thân với Chu Thành Vũ, cô gần như tránh mặt Tô thị, không biết Tô thị lấy đâu ra nhiều tội danh gán cho cô như vậy?
Hóa ra trên đời này có một điều kì diệu đến vậy!
cô chưa kịp phản biện thì Chu Thừa Vũ đã nói: “Nhị đệ muội chỉ trích lắm điều như vậy cũng phải trình bày đầy đủ bằng chứng mới được. không phải cứ vu khống là được định tội.” Sau đó dừng lại, chàng liếc nhìn Chu Thừa Duệ, rồi tiếp tục: “Nhưng nhị đệ muội đã làm là gì, ta lại có đủ bằng chứng đây. Nhị đệ muội đã không chứng minh được gì, ta lại không ngại cho mọi người biết ngươi từng làm những gì!”
Nàng ta đã làm gì?
Tô thị đột nhiên thay đổi sắc mặt, phần lớn dũng khí vừa dâng lên cùng oán hận và phẫn nộ bỗng bay hết phân nửa, trái lại nỗi sợ hãi tràn lan trong lòng. Nàng ta làm bao nhiêu chuyện, Chu Thừa Vũ liệu có bao nhiêu chứng cứ, không lẽ... ngay chè đậu xanh có độc, hắn cũng biết? Cho nên hắn mới không uống?
Cho Chu Thừa Duệ uống?
thật là nham hiểm! Cơn phẫn nộ lại dâng trào.
Chu Thừa Duệ nhìn vẻ mặt đổi tới đổi lui của Tô thị, hắn vỡ lẽ, Tô thị không có bằng chứng. Hoặc có thể nói Tô thị cắn bậy cắn bạ, cố tình gây sự.
hắn mệt mỏi, một chút mềm lòng cuối cùng trong lòng hắn cũng bị quét sạch.
“Tô Tĩnh!” hắn đột nhiên nói: “Mau câm miệng lại! Nếu ngươi lại ăn nói lung tung nữa, có tin ta viết hưu thư trả ngươi về Tô gia hay không!
Tiếng gầm đột ngột của Chu Thừa Duệ khiến Tô thị sững sờ, khi Chu lão thái thái hoảng sợ định khuyên Chu Thừa Duệ, thì Tô thị bật cười cay đắng.
“Chu Thừa Duệ, ngươi có bị ngu không? Ai đối xử với ngươi tốt nhất, ai thật lòng nhất với ngươi, lẽ nào ngươi không thấy sao?” Nàng ta vừa nói, vừa chỉ thẳng mặt Chu Thừa Vũ: “Ta không có chứng cứ ư? Sao lại không có chứng cứ? Hữu ca nhi chính là chứng cứ! Nó vốn không phải là một đứa trẻ bình thường! Nếu các ngươi không tin thì kêu người ôm Hữu ca nhi đến, ngay bây giờ!”
Hữu ca nhi không phải đứa trẻ bình thường?
Có ý gì?
Mọi người trong phòng đều nhìn Tô thị với ánh mắt khó hiểu.
Tô thị chỉ nhìn Hồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ, Hồ Ngọc Nhu rõ ràng giật mình, còn Chu Thừa Vũ chỉ thoáng thay đổi vẻ mặt. Là bác ruột, nếu không biết trước, sao có thể bình tĩnh như vậy?
Tô thị càng thêm kiên định, “Chu Thành Vũ, ngươi biết đúng không?”
Tô thị không biết lúc này mình có dáng vẻ ra sao, tóc tai bù xù, mắt đỏ rực, khuôn mặt gớm ghiếc. hiện tại nàng ta rất không đúng, đối mặt với người như vậy, Chu Thừa Vũ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy, ta biết.”
Quả nhiên biết!
Chu Thừa Vũ thực sự biết!
Tô thị vốn dĩ muốn gài bẫy Hồ Ngọc Nhu, sau đó bản thân có thể thoát thân, tránh thanh danh đáng ngại. Nhưng bây giờ nghe Chu Thừa Vũ thừa nhận, tình thương yêu con trai và cơn thịnh nộ trong lòng lên đến đỉnh điểm ngay tức thì.
Nàng ta lao về phía Chu Thành Vũ như bà điên.
“Ngươi biết! Ngươi đã biết tại sao anh không cản lại! Tại sao ngươi không cản lại hả!” Nàng ta vừa khóc vừa hét, Chu Thừa Vũ ra hiệu cho Tú Vân và Tú Hương rời đi, dùng một tay đẩy Tô thị ra, mặc cho Tô thị đấm đá lung tung “Ngươi biết ta sinh ra Hữu ca nhi khó đến mức nào sao? Con ta là cháu ruột của ngươi! Nếu ngươi biết rõ, tại sao ngay từ đầu, ngươi không cản phu quân ta uống chè dậu xanh đó! Tại sao ngươi không ngăn cản hả!”
Vẻ mặt của Tô thị như phát điên, hoàn toàn mất đi lý trí.
Nhưng Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu đều đang đồn tâm trí vào chè đậu xanh được nhắc.
Chu Thừa Duệ cũng đang suy nghĩ.
Chè đậu xanh?
hắn đã uống chè đậu xanh khi nào?
Và cả, đại ca biết nó có vấn đề nhưng không ngăn cản.
Từ lúc Chu tam lão gia chưa có chuyện, hai anh em hắn gắn bó thân thiết với nhau. Sau đó vào ông ta có chuyện, Chu Thừa Vũ đứng ra gánh vác cả nhà họ Chu, cho nên, người mà Chu Thừa Duệ tin tưởng nhất trên đời này thật ra không phải là Chu lão thái thái, càng không phải Tô thị, mà là Chu Thừa Vũ.
Bởi thế nói Chu Thừa Vũ hại hắn là không thể nào!
Chu Thừa Duệ nghĩ nát óc cũng không ra chuyện năm ngoái.
Chính là Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu suy nghĩ hồi lâu, chợt Tú Vân thay đổi sắc mặt, đột nhiên nói: “Là... là bình chè đậu xanh nô tỳ bưng về từ nhị phòng? Chè đậu xanh... có vấn đề?”
một thúc-tình hương đã đủ để hành hạ Tú Vân bao lâu nay.
Giờ lại đột ngột nhảy ra thêm vụ chè đâu xanh.
Nghĩ đến có khả năng tự tay mình bưng đồ có vấn đề cho Hồ Ngọc Nhu, Tú Vân bật khóc vì có lỗi, nàng ta không kìm được bước đến nắm tay Tô thị, run giọng hỏi: “Chè đậu xanh, chè đậu anh có vấn đề gì sao? Ngươi...khi đó ngươi đã muốn hại thái thái chúng ta?”
không chỉ thúc tình hương, mà còn là chè đậu xanh có độc!
Trước để lão gia và thái thái viên phòng, sau khiến con cái hai người sinh ra có vấn đề? Nếu Chu Ngạn Hữu có vấn đề, nếu lúc trước Hồ Ngọc Nhu hay Chu Thừa Vũ uống thì chắc chắn con cái của họ sẽ có vấn đề!
Hay cho trái tim hiểm độc!
Khi còn ở huyện Trường Châu, vì nghi ngờ Tô thị không có lòng tốt, nên cô đã mời Ngô đại phu kiểm tra thân thể cho mình và Chu Thừa Vũ. Nên nghe Tú Vân nhắc đến, sắc mặt hai vợ chồng họ thay đổi xoành xoạch, hai người đều nhớ đến bình chè Tú Vân mang về.
Hai người thật sự định uống.
Nhưng sau đó... Chu Thừa Duệ lao vào, vì khát quá nên uống hết.
Bây giờ đã hiểu rõ, Chu Thừa Vũ không còn dung túng Tô thị nữa, kêu Tú Vân bỏ tay Tô thị, ra ngoài.
Tô thị bị ngã xuống đất, vừa gào khóc vừa chửi bới.
Mặc dù Chu Thừa Duệ vẫn chưa nhớ ra, nhưng nhìn vẻ mặt vợ chồng anh trai và những gì Tú Vân vừa nói, hắn cũng hiểu ra tất cả, không chút do dự bước đến, đánh ngất Tô thị.
Chỉ có Chu lão thái thái là không hiểu chuyện gì.
“Chuyện này… chuyện gì vậy các con?” Bà hết nhìn đứa này đến đứa khác, không đành lòng nhìn Tô thị ngất trên sàn.
Cho dù bà làm mẹ hơi hồ đồ, nhưng phải biết rõ mọi chuyện.
Chu Thành Vũ muốn nói thẳng ngay tại đây.
Nhưng Hồ Ngọc Nhu lên tiếng trước: “Tú Vân, ngươi đưa tứ tiểu thư về.”
Đây là bí sử của nhà họ Chu, nếu nhà họ Chu không muốn lan truyền, thì Hồ Ngọc Tiên không thích hợp ở lại nghe. cô bất chấp lời hứa hẹn của Chu Thừa Duệ và lời giận mất khôn của Hồ Ngọc Tiên, cô không muốn gả em ruột cho em chồng.
Hồ Ngọc Tiên không muốn đi, không phải vì Chu Thừa Duệ, mà vì cô nàng muốn biết Tô thị tạo nghiệt gì, muốn tận mắt nhìn thấy kết cục của Tô thị!
Nhưng khi đụng phải ánh mắt nghiêm khắc của chị gái, cô nàng sợ sệt.
Tú Vân đưa cô nàng ra ngoài, nhưng lại giao cho A Quỳnh- đang ngơ ngác đứng ngoài cửa và cả người ướt nhẹp, mặt mày toàn là nước, không rõ là nước mưa hay nước mắt. Tú Vân không quan tâm, chỉ dặn dò vài câu rồi giao Hồ Ngọc Tiên cho nàng, còn mình quay về phòng.
Chính nàng ta có can hệ với vụ việc, cần ở lại.
Mặc dù nàng ta biết rõ Hồ Ngọc Nhu muốn nàng ta đi là bảo vệ, nhưng chỉ có nàng ta mới biết Tô thị đã dặn dò gì và giao gì. Cũng vì chuyện này mà nàng ta và Tú Hương bị đuổi khỏi nhà họ Chu, nàng ta không quên được.
Hồ Ngọc Nhu cau mày khi thấy nàng ta bước vào, nhưng lúc này không tiện nói gì, chỉ có thể gọi người qua và bảo vệ đằng sau.
Tú Vân nhìn theo bóng lưng yếu ớt của thái thái, càng thêm xấu hổ.
Suýt thì nàng ta đã hại thái thái, nhưng thái thái... vẫn che chở nàng ta.
không còn người ngoài, Chu Thừa Vũ nói thẳng vấn đề, “Chuyện đã quá lâu, chính con cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ mang máng, có một hôm Nhu Nhu mang theo bình chè đến thư phòng, lúc bọn con định uống thì Thừa Duệ có đến. Hôm đó rất nóng, Thừa Duệ lại vừa từ ngoài vào, nên... đệ ấy một hơi uống hết.”
Chu Thừa Duệ nghe kể, thoáng có ấn tượng.
Hồ Ngọc Nhu cũng nhớ ra, “Chè đậu xanh là do nhị đệ muội cho, hôm đó con nhớ đến phu quân phải vất vả làm việc ở thư phòng, nên định mang đến rồi uống chung.”
Tú Vân cũng tiếp lời, nhưng giọng nghẹn ngào, “Là, là chính nô tỳ mang từ nhị phòng về. Lúc đầu... nô tỳ đề nghị với lão thái thái tìm cách để lão gia và thái thái viên phòng, còn sau đó là nhị thái thái làm. Lúc nô tỳ sang đó, Khổng ma ma đưa gói thúc-tình hương cho nô tỳ, còn nhị thái thái lại uống chén chè đậu xanh trước mắt nô tỳ, sau đó mới rót đầy bình sứ cho nô tỳ mang về. Sao... sao có thể có vấn đề được chứ?”
Tô thị đã ngất, nên không thể vu oan cho Tú Vân.
Vì thế mọi người đều im lặng, Chu Thừa Vũ thì thầm nghĩ, e là vấn đề nằm ở bình sứ.
“đi gọi Khổng ma ma vào đây.” Chàng bước ra cửa, ra lệnh.
Khổng ma ma đến rất nhanh, không cần bung dù đến, bà ta vừa vào đã thấy Tô thị nằm la liệt trên sàn, sợ đến mức mềm nhũn chân ngã xuống sàn.
Chu Thừa Duệ mở miệng hỏi thẳng.
Khổng ma ma cũng nhớ sự việc đó, thuốc là do bà ta ra ngoài mua, nhưng chè đậu xanh có vấn đề gì thì bà ta hoàn toàn không biết. Bà ta lắc đầu nói: “Nô tỳ không biết chè đậu xanh có vấn đề gì. Nhị thái thái không nói gì với nô tỳ, với lại chính ngài ấy có uống, không thể lại hại bản thân được.” nói xong, bà ta thận trọng hỏi: “Nhị lão gia, nhị thái thái bị sao vậy?”
Chu Thừa Duệ tức nói: “Bà nghĩ kĩ lại đi! Chủ của bà bảo Hữu ca nhi có vấn đề!”
Hữu ca nhi có vấn đề?
Trước khi Chu Thừa Duệ và Tô thị cãi nhau, Khổng ma ma thường xuyên dỗ dành Chu Ngạn Hữu, chơi đùa với cậu bé, cũng phát hiện không ổn lắm, nhưng chỉ cho là hơi ngơ ngác chút thôi, không nghĩ nhiều. Bây giờ bị Chu Thừa Duệ quát nhắc nhở, bà bỗng bừng tỉnh.
Nét mặt bà ta đổi màu liên tục, Chu Thừa Duệ lập tức ngồi xuống nắm cổ áo bà ta, “Bà biết cái gì? nói đi! Nếu bà biết mà không nói, cái mạng của chủ bà ta không lấy được, nhưng lấy mạng bà thì dễ như trở bàn tay!”
Khổng ma ma vốn có xa cách với Tô thị đã lâu, giờ Tô thị lại nằm bất tỉnh la liệt trên sàn, Chu Thừa Duệ vừa uy hiếp, bà ta lập tức khai ra.