Khổng ma ma chẳng những là nhũ mẫu của Tô thị, mà còn từng là nha hoàn hồi môn của Tô phu nhân.
Bởi vì Khổng ma ma không đủ tháo vát giỏi giang, nên rất nhiều chuyện Tô phu nhân không cho bà nhúng tay. Nhưng bà đã ở nhà họ Tô hơn 20 năm, rất nhiều chuyện chỉ cần nhìn nhiều sẽ hiểu. Lần này bà ta sợ điếng người, năm đó, tiểu thiếu gia của di nương được cha Tô sủng ái nhất sinh ra đã bị thiểu năng, sau này cậu bé bị ngạt thở đến chết như thế nào, di nương đó bị chán ghét ra sao, bà ta đều khai tất tần tật.
Cuối cùng, bà ta lau nước mắt, khóc: “Hữu thiếu gia... nô tỳ chưa từng nghĩ tới, chỉ nghĩ cậu hơi ngơ ngác chút thôi. Nhưng mà, bây giờ nghĩ lại, cậu rất giống các đứa trẻ ngạt thở chết đó. Nhị lão gia, lão gia mau mau mời đại phu đến khám đi ạ, nhanh lên!”
Lời của Khổng ma ma khiến mọi người trong phòng hết sức bàng hoàng và khiếp sợ.
Vẻ mặt của Chu lão thái thái và Chu Thừa Vũ xuất hiện vẻ có lỗi.
Năm đó khi Chu Thừa Duệ cưới vợ, là lúc chuyện xấu của Chu tam lão gia vỡ lỡ, nhà họ Tô lại cho người đến làm mai. Chu lão thái thái thì không có tâm tình đi hỏi thăm, mà có cũng không có bản lĩnh. Còn Chu Thừa Vũ, năm đó chàng ở tuổi cứng đầu lại sĩ diện, nhất quyết không muốn cầu xin hầu phủ, nên tự mình đi tra hỏi.
Nhà họ Tô rất tiếng lành, cho dù cha Tô có mấy phòng thiếp thất nhưng chưa bao giờ có tai tiếng. Tô phu nhân nổi tiếng nhân đức, rộng lượng, giao tiếp rất giỏi, chàng hỏi thăm bất cứ ai đều nhận lại cái gật đầu khen ngợi. Sau đó, Chu Thừa Duệ và Tô thị có gặp gỡ từ xa tại chùa Đông Sơn ở Kinh thành, nhà họ Tô ngỏ ý, Chu Thừa Duệ lại không phản đối, thế là kết thành lương duyên.
Tuy rằng chàng vội vàng chạy từ huyện Trường Châu trở về Kinh thành, và cố tình đến gặp Tô phu nhân và Tô thị, nhưng hai mẹ con quá giỏi giả bộ, chàng không nhìn ra gì. Về phần Tô đại nhân, với năng lực năm đó của Chu Thừa Vũ không đủ để đào tra sâu về ông ta- một trọng thần triều đình, quan văn Tứ phẩm.
Tất nhiên, Khổng ma ma đã nói, đó chỉ là ái thiếp của Tô đại nhân năm đó. Với gia thế năm đó của nhà họ Tô, muốn gả con gái vào nhà đó thì e là khó, nhưng nếu con gái nhà ông ta gả chồng thì chẳng có gì to tát.
Chu Thừa Vũ bước tới cửa dặn dò A Hương: “đi ra ngoài tìm Bùi Thanh, bảo hắn đi mời Tiểu Hàn thái y đến ngay.” Chàng ngước mắt nhìn trời mưa tầm tã, nói thêm: “Bất kể ra sao cũng mời được người đến!”
Chàng dứt lời, Chừa Thừa Duệ cũng bước ra cửa.
hắn dặn dò nha đầu của nhị phòng cùng đến với không ma ma khi nãy, “đi đưa tin đến Tô gia, mời Tô đại nhân và Tô phu nhân đến đây ngay lập tức.”
đang lúc này mà mời Tô đại nhân và Tô phu nhân…
Chu Thừa Vũ quay đầu nhìn Chu Thừa Duệ, thấy được sự quyết tâm của em mình.
“Đệ có muốn đợi khám cho Hữu ca nhi rồi hãy tính?” Chu Thừa Vũ nói, nhìn khuôn mặt em trai càng ngày càng đỏ, bèn nắm lấy cánh tay hắn, lập tức phát hiện có gì đó không ổn, “Sao đệ lại nóng như vậy? Sốt hả?”
nói xong, chàng đưa tay sờ trán Chu Thừa Duệ.
Chu Thừa Duệ càng vững tâm bỏ vợ.
Mặc kệ Hữu ca nhi có sao hay không, nhưng nếu con thơ có một người mẹ ác độc như vậy, thà không có còn hơn.
Trong lòng hắn kiên định, vẻ mặt càng thong dong.
Nhưng khi được anh trai quan tâm nắm tay, sờ trán, thì tất cả sự kiên định vừa xây dựng được lập tức vỡ tan tành. Giống như lúc hắn còn bé, hễ có chút ấm ức là có thể khóc lóc đi tìm anh trai, chốc lát khóe mi ươn ướt nhìn Chu Thừa Vũ, “... Đại ca!”
hắn cố kìm nén, ngoại trừ Chu Thừa Vũ nhìn thấy thì không ai biết hắn khóc.
Chu Thừa Vũ đột nhiên muốn ôm lấy em trai.
Sao ông trời bất công đến thế!
Dựa vào đâu mà ông bắt đệ đệ ta phải hứng chịu bao đau thương khổ sở?
Song, trong phòng còn nhiều người, chàng nên giữ thể diện cho đệ đệ.
Chàng vỗ vai Chu Thừa Duệ một cái, không ngăn người truyền tin đến nhà họ Tô, mà nghiêm trang gật đầu về phía Hồ Ngọc Nhu, “Ta và nhị đệ đi thăm Hữu ca nhi, nàng kêu người nâng Tô thị về rồi về trước đi!“. Sau đó chàng căn dặn Tú Vân, “Trời mưa đường trơn trợt, ngươi phải đỡ thái thái về phòng thật cẩn thận.”
Hai anh em không cho người đi theo, Chu Thừa Vũ bung dù, khoác tay che chở em trai như khi còn bé, cùng đi trong mưa.
Chu lão thái thái nhìn theo bóng lưng của hai anh em mà không ngừng lau nước mắt. Quay đầu nhìn về phía Tô thị nằm trên mặt đất, trong mắt không còn chút thiện cảm nào nữa, bà bước nhanh về phía Tú Vân đang đỡ Hồ Ngọc Nhu, nói: “Nhu Nhu, mẹ đỡ con trở về.”
Hồ Ngọc Nhu vỗ tay an ủi bà.
“Khổng ma ma, một mình bà sợ là đỡ không nổi nhị thái thái, để ta sai hai bà tử khỏe mạnh cùng đỡ với bà, các người đưa nàng ta về đi.” Nếu không phải lát nữa nhà họ Tô đến, thật muốn để ả ác phụ nằm chết ở đây, đá vài đá cho hả dạ.
Hai người vốn không có ân oán gì, nhưng thiếu chút nữa bảo bảo của cô bị sát hại! Cho dù bây giờ cũng không có hại gì cô, nhưng nhớ đến Chu Ngạn Hữu còn thơ bé, vẫn rất căm ghét Tô thị vô cùng.
Khổng ma ma vội vàng gật đầu.
cô bước ra cửa, trông thấy Hồ Ngọc Tiên và A Kin đang nhìn lại từ xa.
Hồ Ngọc Nhu cau mày vẫy tay với cô, “Chúng ta về đi, đừng tới đây.”
Hồ Ngọc Tiên vừa thay xong quần áo đã vội vã chạy đến đây, mà biết được Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Duệ vừa rời đi thì càng chạy nhanh hơn. không ngờ vẫn đến trễ, đại tỷ ra ngoài, lẽ nào Tô thị không sao và như chưa hề có chuyện gì xảy ra sao?
Hồ Ngọc Tiên nhăn mũi không vui.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cô nàng chợt mở to mắt.
thì ra Tô thị ngất đã lâu, khi được Khổng ma ma và bà tử đại phòng đỡ, ả ta bừng tỉnh. Ả ta nhìn bóng lưng Hồ Ngọc Nhu đằng trước, dù không biết chuyện gì xảy ra trong lúc ngất, nhưng ả vẫn nhớ câu thừa nhận biết rõ chè đậu xanh có vấn đề của Chu Thừa Vũ, đã biết Hữu ca nhi có vấn đề.
Ả hận, hận Chu Thừa Vũ hại con ả, ả phải trả thù! Nhân lúc hai kẻ bên cạnh không chú ý, ả lao nhanh về phía Hồ Ngọc Nhu.
“Cẩn thận!!!” Hồ Ngọc Tiên hét lên đầy thảm thiết.
Hồ Ngọc Nhu vô thức quay đầu lại, Tô thị đang lao vào cô.
Hồ Ngọc Tiên đẩy A Kim đang che dù và chạy về phía trước.
Tú Vân không hề nghĩ ngợi, lao vào và ôm chặt Tô thị nhảy sang một bên, mặc kệ hai bên đều có bậc thềm, dưới bậc thềm là một ngọn núi giả nhỏ đầy đá đủ hình thù kì lạ.
Hồ Ngọc Nhu ngã xuống theo quán tính, Hồ Ngọc Tiên cuối cùng cũng lao về cạnh cô, khuỵu gối xuống đất, hoảng sợ vươn hai tay ôm để ổn định thân thể của Hồ Ngọc Nhu.
||||| Truyện đề cử: Song Sinh Lém Lỉnh: Kế Hoạch Đưa Mami Về Nhà |||||
Chu lão thái thái cũng hoàn hồn, Khổng ma ma và bà tử đại phòng cũng chạy đến, mọi người cùng vây quanh đỡ lấy Hồ Ngọc Nhu. cô đã sợ đến mức tái mét cả mặt, vội quay đầu tìm Tú Vân và Tô thị đang nằm trên đống đá ngổn ngang, nhất thời cảm giác dạ dày cồn cào và âm ỉ bụng.
“Tú Vân!” cô vội đẩy mọi người ra, vội hét tên Tú Vân.
Tú Vân không chút phản ứng.
cô không quan tâm được phản ứng của mọi người, nhanh chóng bước xuống bậc thềm, quay người sang. Hồ Ngọc Tiên nhìn thấy, không rảnh để tâm đau đớn truyền từ đùi, vội vàng đi theo bảo vệ Hồ Ngọc Nhu, chỉ sợ Tô thị bất ngờ tỉnh dậy.
“Tú Vân...” Hồ Ngọc Nhu nhẹ nhàng kéo tay áo Tú Vân, giọng nói run run, “Tú Vân, cô không sao chứ?”
Tú Vân đang nằm nghiêng, nghe tiếng gọi cố gắng mở mắt ra, trông thấy gương mặt tái nhợt của Hồ Ngọc Nhu, cố nặn ra nụ cười: “Nô tỳ không có sao đâu thái thái.”
Hồ Ngọc Nhu thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó, Tú Vân cố gắng đứng dậy, nhưng khi nửa gương mặt kia rời khỏi phiến đá, Hồ Ngọc Nhu chợt thở không nổi.
Bởi vì, má phải của Tú Vân bê bết vết máu.
không biết phần đầu bên phải bị thương ở đâu mà máu tươi chảy ồ ạt.
Hồ Ngọc Nhu cảm giác như mình ngừng thở, run rẩy cầm khăn chặm vết thương cho nàng ta mà nước mắt rơi lã chã, giọng trở nên khàn khàn, “Còn đứng ngây ra ở đây làm gì, mau đi mời đại phu, đi mời đại phu đi chứ! Còn đi xem Tiểu Hàn đại phu đã tới chưa! Nhanh lên!”
Ở đây đều là đàn bà con gái, ai cũng hãy còn chết lặng, dù nghe Hồ Ngọc Nhu gào hét vẫn không ai động đậy.
Hồ Ngọc Tiên hoàn hồn đầu tiên, “Muội đi xem! Muội đi xem!”
Nhưng bản thân cô nàng không an tâm về Tô thị, bây giờ bất chấp tất cả, miễn là ả không còn khả năng tổn thương chị cô nàng. cô nàng bèn bước lên cầu thang kéo ả ta lên, vẫn còn giận dữ, liền đẩy ngã sang một bên và đá thêm hai cái, sau đó mới vội vã đi ra ngoài.
Mưa vẫn rơi. Suy cho cùng, Hồ Ngọc Tiên chỉ là cô bé mới lớn, hốt hoảng chạy ra ngoài, quên mất ở nhị môn có nha đầu canh giữ mà kêu truyền lời. trên đường đi không biết cô nàng bị ngã bao nhiêu lần, quần áo đã dính đầy bùn, gương mặt lấm tấm nước, chẳng biết là nước mắt hay nước mưa.
Chẳng qua cô nàng chạy ra đến cổng, Tiểu Hàn thái y vẫn chưa đến.
cô nàng không hề nghĩ ngợi chạy ra ngoài.
Lương Thừa Vân vừa xuống xe ngựa bên ngoài, liếc thấy cô nàng liền giật mình, không chờ gã sai vặt bung dù đã dầm mưa đuổi theo cô nàng.
“Hồ Ngọc Tiên!” Cậu la lớn, “Xảy ra chuyện gì?”
Hồ Ngọc Tiên nghĩ đến cảnh máu me đầy đầu Tú Vân, rồi gương mặt tái nhợt của chị cô nàng, mà tất cả đều do cô nàng ban tặng, gần như ngã quỵ, “Đại phu! Mời đại phu! Mời đại phu giúp ta đi!”
Lương Thành Vân biến sắc, nắm chặt tay Hồ Ngọc Tiên “Đừng lo, ta cho người mời đại phu!” Cậu siết chặt tay cô nàng, hét về phía xe ngựa, “đi mời đại phu đi! Nhanh lên, đến y quán gần nhất mời đại phu! Nhanh lên!”
rõ ràng trời vào hạ, nhưng đứng dưới cơn mưa tầm tã, Hồ Ngọc Nhu vẫn lạnh run người. cô quỳ trên mặt đất, một tay đỡ lấy Tú Vân, tay kia chặm vết thương cho nàng ta, cảm nhận được cái đau bụng dữ dội, đầu óc dần quay cuồng.
Tú Vân nhìn Hồ Ngọc Nhu, đôi mắt nhòe đi.
“Thái thái, nô tỳ không sao.”
“Thái Thái còn đang mang thai, ngài đứng lên trước được không, để người khác băng bó cho nô tỳ, được không?”
“Nô tỳ rất rất khỏe mạnh, thái thái yên tâm đi ạ.”
Nhưng Hồ Ngọc Nhu không nghe được gì cả.
Nhìn dáng vẻ Hồ Ngọc Nhu thế này, không ai dám đứng ra khuyên bảo cả.
Chu lão thái thái chỉ có thể nhờ người đến mời Chu Thừa Vũ, còn bà ta thì tự mình cầm ô, đứng bên cạnh che mưa cho cô với tâm trạng lo lắng không thôi.
Tầm mắt Tú Vân càng ngày càng mờ nhạt, rốt cuộc chống đỡ hết nổi, bèn nắm lấy tay Hồ Ngọc Nhu đang đỡ lấy mình, “Thái thái, nô tỳ hối hận lắm, nếu lúc đầu...”