Lúc đầu, nô tỳ không nên ôm quần áo ngài vào phòng tắm, không nên hại ngài.
Nếu không phải như vậy, nô tỳ... không nên có suy nghĩ không nên có với ngài...
Tú Vân muốn nói cho hết lời, nhưng miệng mấp máy không ra tiếng.
Đôi mắt mệt mỏi, không cầm cự nỗi, cuối cùng nhắm lại.
Như thế cũng tốt, những suy nghĩ không nên có sẽ được chôn cất trong lòng cả đời, chỉ một mình nàng biết là được.
Hồ Ngọc Nhu lập tức thôi khóc.
Giọt lệ ngay khóe mắt, nhưng mãi không rơi xuống.
cô muốn xem thử nàng ta còn thở không, nhưng một tay chặm vết thương, một tay phải đỡ đầu nàng ta, không thể thử được, “Tú Vân... Tú Vân...” cô chỉ có thể khẽ kêu tên cô, sợ khiến nàng ta giật mình.
“Đại phu đến rồi! Đại phu đến rồi!” Giọng của Hồ Ngọc Tiên vang lên.
Hồ Ngọc Nhu đột ngột quay đầu lại, nhưng bắt gặp Chu Thừa Vũ, thấy được chàng, nước mắt lại trào ra, “Chu Thừa Vũ, chàng mau đến xem Tú Vân, mau đến đây xem Tú Vân!”
Chu Thừa Vũ không để ý Tú Vân, chỉ bận tâm Hồ Ngọc Nhu.
Sắc mặt của cô trắng bệch, ai nhìn thấy cũng kinh hãi!
Nhưng chàng cố gắng không thăm hỏi cô, mà nghe lời cô, xem thử Tú Vân còn thở hay không. Sau đó chàng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hơi thở yếu ớt, nhưng còn sống là được.
“Nàng đừng lo, Tú Vân không sao cả”. Chàng an ủi, rồi không kịp nghĩ nhiều, vội đè lại vết thương Tú Vân thay Hồ Ngọc Nhu, sau đó bế nàng ta vào nhà. Sau đó nữa chàng giao người cho Tiểu Hàn thái y, mời đại phu của Lương Thành Vân dẫn đến theo sau chàng. Bản thân chàng không rảnh bận tâm điều khác ngoại trừ bế Hồ Ngọc Nhu về đại phòng.
Hồ Ngọc Tiên và Lương Thành Vân cũng vội vàng theo sau.
Nép mình trong lòng Chu Thừa Vũ, Hồ Ngọc Nhu cố nén cơn đau, thủ thỉ, “Tú Vân... vì cứu ta mới bị thương, chàng phải cứu nàng ta, nhất định phải cứu được nàng ta!”
Nhìn bộ dạng cô thế này, chàng bỗng hối hận không thôi.
Chu Thừa Duệ dẫu sao cũng là nam tử hán đại trượng phu, buồn đau thì buồn đau, khổ sở thì khổ sở, sao chàng có thể vì an ủi nam nhân mà để lại nàng một mình giải quyết hậu quả! Chàng nhìn thấy Tô thị nổi điên, nhưng sao trước khi đi không trói Tô thị lại? Tại sao chàng lại chừa cơ hội cho Tô thị lợi dụng chứ!
“Nàng yên tâm, Tiểu Hàn thái y y thuật cao minh, chắc chắn cứu được Tú Vân.” Chàng thì thào, “Khí sắc nàng rất tệ, chúng ta đừng nói nữa nhé, mời đại phu khám trước đã, được không?”
Hồ Ngọc Nhu rất tin tưởng Chu Thừa Vũ.
sự tin tưởng này bắt nguồn từ niềm tin vào bản lĩnh của chàng, sau đó từ tình yêu.
Còn có con của hai người. cô không thể bỏ mặc con.
“Dạ.” cô khẽ gật đầu, lặng lẽ vùi đầu vào ngực Chu Thừa Vũ.
·
Đến khi đại phu bắt mạch cho cô, cô đã mê man.
Đây là đại phu ở Thiên Kim Đường được Lương Thành Vân mời đến, y thuật của ông đương nhiên không tệ, sau khi bắt mạch liền bước ra nói chuyện với Chu Thành Vũ, “Chu thái thái quá kích động nên động thai. May là, căn cơ của thái thái tốt, bây giờ ta kê cho ngài vài thang thuốc dưỡng thai, ngài phải giữ thái thái nằm trên giường điều dưỡng một thời gian, không được để cảm xúc lên xuống phập phồng thì sẽ ổn.”
Chu Thành Vũ nghiêm túc gật đầu, nhớ kĩ.
Tiễn đại phu và hốt thuốc về, Lương Thành Vân và Hồ Ngọc Tiên đều ướt sũng cả người, thê thảm như nhau, cùng nhau nhìn về phía Chu Thừa Vũ, đồng thanh nói: “(Tỷ phu) Ta có thể vào thăm (đại tỷ) Nhu Nhu tỷ không?”
Đại phu này là do Hồ Ngọc Tiên đi ra ngoài, gặp được Lương Thành Vân, sau đó được mời tới.
Chu Thừa Vũ biết, nhưng vẫn lắc đầu, “Nàng vừa ngủ rồi, các người đi vào sẽ làm phiền nàng.” Chàng cau mày, bất mãn nhìn hai người, “Cả hai đứa đều ướt sũng, kẻo lát nữa bị cảm. Ngọc Tiên, muội về phòng thay xiêm y đi, còn Lương thiếu gia đến sương phòng thay y phục của ta.”
Chu Thừa Vũ lên tiếng, hai người không dám hó hé.
Hai đứa vừa đi, chàng lại về phòng nhìn Hồ Ngọc Nhu một lát, lại kêu Quản ma ma và A Hương vào, căn dặn hai người bảo vệ an toàn cho cô, rồi dầm mưa ra ngoài.
Hồ Ngọc Nhu bận lòng Tú Vân, chàng phải đi xem sao.
Tú Vân đã được Tiểu Hàn thái y cầm máu và băng bó, sau đó cũng băng bó cho Tô thị luôn, vì người nhà họ Tô sắp đến nên Chu Thừa Duệ bèn lên tiếng cho hắn khám cho Tô thị luôn.
Lúc Chu Thừa Vũ đến, Chu Thừa Duệ đã bế Chu Ngạn Hữu sang.
Cậu nhóc đã hơn một tháng, không biết do có vấn đề hay bẩm sinh ngoan hiền, bây giờ nằm im không khóc không a ư. Cậu bé nằm trong lòng Chu Thừa Duệ mở to mắt ngây người nhìn về xa xăm, hồi lâu mới chớp mắt rồi lại nhìn.
“Tiểu Hàn thái y, nha hoàn đó sao rồi?” Chu Thừa Vũ hỏi thẳng Tiểu Hàn thái y.
Tiểu Hàn thái y lắc đầu thở dài: “Đầu bị chấn thương nặng, mất máu quá nhiều, bây giờ...... Chỉ có thể xem có qua khỏi đêm nay không, nếu qua khỏi thì có thể sống sót, bằng không ...… “
Câu sau không cần nói ai cũng hiểu.
Chu Thừa Vũ không còn cách nào khác ngoài cảm ơn, lại mời hắn khám cho Chu Ngạn Hữu.
Mặc dù Tiểu Hàn thái y không thông thạo về chữa trị cho trẻ em, nhưng sau khi kiểm tra hàng loạt tiếng động mà cậu bé vẫn không hề có bất cứ phản ứng hay phản xạ nào, mọi người ai cũng ngầm hiểu là cậu bé có vấn đề.
“Đây là căn bệnh lần đầu tiên ta gặp phải. Chờ ta về kể lại tình huống cho tổ phụ và hỏi xem đây là căn bệnh gì.” Nhà họ Hàn bao đời này đều hành y, tiểu Hàn thái y được xem là nhân tài xuất chúng trong lớp con cháu cùng lứa.
ẩn ý rất rõ ràng: đứa bé có vấn đề thật.
Hơn nữa, vẫn là vấn đề mà hắn không biết!
Từ sớm đến giờ trải qua nhiều chuyện, lúc này Chu Thừa Duệ bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc, nói với Tiểu Hàn thái y: “Nhạc phụ và nhạc mẫu ta cũng sắp qua đây, mong tiểu Hàn thái y có thể nán lại chốt lát, đến lúc đó nói rõ vấn đề của con trẻ cho họ biết.”
Theo lý, Tiểu Hàn thái y không muốn lo chuyện bao đồng.
Nhưng hắn và Chu Thừa Lãng là bạn chí cốt, vợ của Chu Thừa là Phúc An công chúa lại rất quý Hồ Ngọc Nhu. Vì vậy, chỉ do dự một lúc, hắn đã gật đầu.
Lúc này, cuối cùng cha mẹ của Tô thị cũng đến nhà họ Chu.
Mưa to không dứt nhưng phải mời cho được họ đến, biết Chu Ngạn Hữu có vấn đề và biết tỏng mưu toan của Tô thị nên Tô phu nhân quẫn bách không nói được gì. Còn cha Tô thì khác, ổng không hay biết gì, nên đang tức giận cực kì, rất bực mình con rể nhà họ Chu!
Thêm nữa, ổng không thấy ai chào đón trước cổng, lại được dẫn đến căn phòng bé tẹo, lúc này bực tức tột cùng. Ông ta ở bên ngoài lạnh lùng nói: “Chu Thừa Duệ ở đâu? Nó không biết điều thì thôi đại ca nó Chu Thừa Vũ có ở nhà không? Chu gia Tam phòng có ý gì? Là không để ta vào mắt, hay là không biết lớn nhỏ, hay... “
“Tô đại nhân nói năng cẩn thận!” Chu Thừa Vũ bước ra khỏi phòng chính trước khi cha Tô buông lời khó nghe hơn.
Cha Tô tức giận nhìn chàng.
Nhưng Chu Thừa Vũ không có dự định bước xuống tiếp đón.
Chàng đứng trên bậc thang cao, từ trên nhìn xuống ông ta.
Cha Tô vốn không phải người gắt gỏng nhưng bất cứ ai bị bắt ra ngoài vào ngày mưa gió, rồi không được đón tiếp đàng hoàng ở nhà con rể, dẫu tốt tính cũng không khá lên được chút nào. Song, không đợi ông nổi cơn thì bị Tô phu nhân kéo tay áo lại, ngăn ông phát tác.
“Nhà các con có chuyện gì sao? Còn nữ nhi nhà chúng ta ở đâu?”, Tô phu nhân hỏi.
Lúc Chu Thừa Duệ bước ra khỏi phòng, hắn cũng đứng từ trên cao nhìn xuống, chẳng buồn thưa một câu nhạc phụ nhạc mẫu, “Tô thị đang nằm trong phòng, nếu muốn biết xảy ra chuyện gì thì mời nhạc phụ nhạc mẫu dời bước vào phòng ắt sẽ rõ!”
Hai anh em họ Chu rất lỗ mãng, con gái lại không ra đón tiếp.
Rốt cuộc cha Tô cũng nhận ra điều bất thường.
Ông ta ngừng thể hiện, sải bước nhanh lên cầu thang.
Nhưng khi hai anh em họ Chu bước sang một bên, ông ra nhìn rõ một người trong phòng, không biết là ai đang mặc quần áo nha hoàn nằm trên giường La Hán, còn con gái của ông lại ngồi dưới đất, tựa vào thành giường, cuối cùng ông bùng nổ.
“Chu Thừa Duệ!” Ông đột ngột quay người lại, “Mày… Mày giải thích rõ cho ta!”
Chu Thừa Duệ vẫn dửng dưng, rồi quay sang hỏi thẳng Tô phu nhân: “Thiết nghĩ nhạc mẫu biết rõ mọi chuyện đúng không? Nhạc phụ muốn nghe giải thích, nhạc mẫu cũng nên lên tiếng giải bày cho ổng biết nhỉ?”
Tô phân nhân giật thót tim, căn bản không biết chống chế ra sao.
Cha Tô càng mung lung, sao lại dính dáng đến vợ già của lão?
“Có chuyện gì vậy?” Ông bỗng hỏi bà ta với giọng điệu không vui.
Tô phu nhân càng hoảng sợ, xem bộ, chẳng lẽ việc con gái bà làm đã bị bắt quả tang? Ý con rể là biết chuyện thuốc là do bà cho? không, không được, không thể để lão già này biết chuyện, nếu không thì dù bà đã có tuổi, nhưng ổng dứt khoát muốn bỏ bà hay làm gì bà, các con trai cũng không bảo vệ nổi bà đâu!
Tô phu nhân liếc nhìn Tô thị đang ngất nửa dưới đất nửa trên giường, hai mắt bà đỏ bừng, nhưng trong lòng kiên định. “Thừa Duệ, con nói thế có ý gì? Nếu vợ con có làm gì sai thì cứ nói thẳng, không những con dạy dỗ con bé, cha mẹ ruột cũng răn dạy giúp con.”
không ngờ Tô phu nhân là người như vậy.
Có thể vì bản thân mà từ bỏ đứa con gái ruột của mình đang lầm vào hiểm cảnh.
Chu Thừa Duệ bế Chu Ngạn Hữu đến trước mặt cha Tô và bảo, “Nhạc phụ hãy nhìn Hữu ca nhi xem.”
Cháu trai đã được bế đến trước mắt, ông đành xem thử, đây là đứa cháu trai mà con gái út cực khổ lắm mới có được, bởi vì cha Tô hồi đó cũng rất thương Tô thị nên giờ nhìn cậu nhóc cũng rất thích. Vào tiệc đầy tháng, ông cũng đến, còn ôm cháu bé, nên giờ phút này, ông nhìn cậu đầy yêu thương.
“Nhạc phụ xem có quen mắt không?” Chu Thừa Duệ hỏi mà không cầm được nước mắt.
Cha Tô nhận ra có gì đó sai sai, nhìn Chu Ngạn Hữu một cách nghiêm túc.
Vừa nhìn lại, ông đổi sắc mặt.
“Hữu ca nhi... Hữu ca nhi...” Sao con gái ông có thể sinh ra đứa con bất thường được?
Đây là suy nghĩ đầu tiên của ông.
Chu Thừa Duệ chợt mỉm cười khi thấy ông như thế, “Nghe đồn... Ái thiếp năm đó của nhạc phụ, nàng ta...”
“Chu Thừa Duệ!” Tô phu nhân giận dữ ngắt lời Chu Thừa Duệ.
Cha Tô không phải người ngu ngốc, được lời nhắc nhở, nhìn nhìn Chu Ngạn Hữu, lại trông Tô phu nhân căng thẳng vô cùng. Vô số nghi ngờ hiện lên trong lòng ông như măng mùa xuân chen nhau mọc sau cơn mưa đầu năm.
Trong phút chốc, sắc mặt ông ta tái nhợt, mắt ông trợn to.
Song... đây là chuyện xấu trong nhà họ Tô! Nó sẽ hủy hoại thanh danh nhà họ Tô!
Ông chỉ có thể dữ tợn trừng Tô phu nhân, nghiến răng nghiến lợi nói với Chu Thừa Duệ: “đang nói Hữu ca nhi thì nói Hữu ca nhi, tọc mạch nhà ta làm gì? Chuyện nhà ta thì nữ tế như mày biết cái gì?”
Mẹ tàn nhẫn, cha lại trọng sĩ diện hơn.
Thế cũng hay, bọn họ như vậy càng sợ nhà họ Chu làm to chuyện, đành lòng rước Tô thị về nhà.
Chu Thừa Duệ không vòng vọ chuyện nhà họ, mà kể thẳng sai phạm của Tô thị, sau đó chỉ vào Hữu ca nhi mà rằng: “Tô thị không chỉ phạm phải thất xuất*, ta muốn hưu thê!”
*Thất xuất: 7 điều bỏ vợ: không con, dâm, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa.