Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 149: Chương 149: Ánh mắt lóe lên, cô nàng mỉm cười nhìn Lương Thành Vân




Hồ Ngọc Tiên gần như ôm ngực chạy một mạch vào Hồ Ngọc Nhu, lòng nàng chứa bảy phần kinh hoàng, ba phần giận dữ. Giận không phải giận Lương Minh Nguyên, mà giận Triệu Tịch Ngôn, biểu ca miệng nói thích đại tỷ, vậy mà chưa được bao lâu, đã ôm ôm ấp ấp với người khác!

Chẳng qua chạy vào phòng, cô nàng thấy Chu Thừa Vũ ngồi đọc sách trên ghế, còn Hồ Ngọc Nhu thoải mái dựa vào sạp thêu thùa đồ nho nhỏ lạ lạ, cơn giận bỗng chốc tiêu tan.

À ha, đại tỷ đang rất hạnh phúc, cớ sao nhất quyết bắt biểu ca ở mãi trong dĩ vãng. E là biết được biểu ca có người mới, đại tỷ còn vui mừng và chúc phúc.

“Muội đứng ngơ ngác đó làm gì thế Ngọc Tiên?” Nhìn Hồ Ngọc Tiên đứng thất thần ở cửa, Hồ Ngọc Nhu buồn cười kêu cô nàng, “Có gì đó?”

Hồ Ngọc Tiên đang học quy củ, hành vi hằng ngày bắt đầu giống tiểu thư khuê các thực thụ. Bây giờ đứng ngơ ngẩn đó, mới là tính cách thật được bộc lộ.

Hồ Ngọc Tiên cười đáp, “không ạ, ban nãy Quận Chúa phủ Túc Thân Vương đến tặng sọt hồng, có điều...” Nhìn thoáng qua Chu Thừa Vũ, cô nàng giải thích, “Chỉ là tạm thời có việc nên Quận Chúa đi rồi. Muội chạy theo tiễn ra cổng.”

Hồ Ngọc Tiên không hiểu thực hư, nhưng Hồ Ngọc Nhu biết tỏng, cô cười cười ngó sang vẻ mặt nghiêm trang của Chu Thừa Vũ, nụ cười có phần trêu chọc.

Chu Thừa Vũ quay đầu trừng mắt cô, sau đó đứng lên nói: “Tỷ muội hai người trò chuyện đi, ta đến thư phòng xử lý công vụ dang dở.”

Chàng vừa đi, Hồ Ngọc Nhu ngoắc tay ra hiệu Hồ Ngọc Tiên tiến lên, “Chàng cứ đi đi. Muội lại đây, giờ tỷ không tiện xuất phủ. Ngày mai, nhị tẩu bên Chu gia kia sang đây, muội chuẩn bị đi theo nhị tẩu đến phủ Công chúa. Qua bển, muội nhớ nghe lời Nguyệt Mai tỷ và nhị tẩu, biết chưa?”

Hồ Ngọc Tiên biết, đây là ngầm sang đó chọn vị hôn phu cho mình. cô nàng ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay Hồ Ngọc Nhu và nói: “Chuyện của muội cứ để đó đi, gấp gáp gì. Đại tỷ sắp sinh rồi, chờ tỷ sinh xong rồi lại bàn chưa muộn. không phải tỷ nói muội còn nhỏ ư?”

Mặc dù Hồ Ngọc Tiên vẫn muốn mau mau lấy chồng, nhưng sau tai nạn Đông Sơn tự, cô nàng còn sợ hãi. Nếu phải đảm bảo Hồ Ngọc Nhu bình an sinh con mà cô xem mắt trễ, thậm chí cả đời không lấy chồng cũng được.

Hồ Ngọc Nhu trìu mến sờ má cô nàng, “Tỷ có làm gì đâu, chỉ có Nguyệt Mai tỷ và nhị tẩu bận tâm trước sau vì muội đấy. Sáng mai muội nhất định phải tạ ơn hai người đó đàng hoàng, còn nữa nếu thấy Nguyệt Mai tỷ có dấu hiệu mệt mỏi, muội phải nhắc nhở nhị tẩu, nhị tẩu có hơi hờ hợt chưa chắc nhìn ra. Muội khéo léo chút, chớ khiến nhị tẩu mất vui, nghen?”

Hồ Ngọc Tiên im lặng một lúc, mới gật đầu, “Đa tạ đại tỷ.”

cô nàng hiểu.

Đại tỷ đang dạy nàng đối nhân xử thế, đang rèn luyện nàng.

Hồ Ngọc Nhu khẽ cười, thật ra, mình đối xử người ta thế nào tùy thuộc vào người đó đối đãi với mình ra sao. Ví dụ như Tú Vân và Hồ Ngọc Tiên, mặc dù tính cách hai người như trống đánh xuôi kèn thổi ngược, nhưng đều hết lòng trả giá vì cô, nên được phần nào, cô đều dốc lòng báo đáp phần đó.

Đặc biệt là Hồ Ngọc Tiên đều thấu hiểu và chân thành biết ơn, cô càng muốn tốt với em ấy hơn nữa.

“Chỉ là xem mắt thôi, nào muội đủ 16 tuổi ta mới nỡ cho muội xuất giá. Còn của hồi môn nữa, tỷ chưa chuẩn bị nữa là.” Hồ Ngọc Nhu cười.

Hồ Ngọc Tiên không thảo mai, đại tỷ tốt với nàng đâu chỉ một lần, giờ chối đây đẩy trái lại khiến đại tỷ buồn lòng. cô nàng khẽ gật đầu.

Bởi vì Chu Thừa Vũ đã đi rồi, Hồ Ngọc Tiên ngó trong phòng không có ai, nên thầm thì với Hồ Ngọc Nhu việc nhìn thấy Triệu Tịch Ngôn ngoài cửa.

Triệu Tịch Ngôn và Lương Minh Nguyên ôm nhau!

Khi nghe tin này, Hồ Ngọc Nhu quả thực sửng sốt trong giây lát, hai người đủ nhanh đấy! cô cười cười, cũng phải thôi, cả hai đã làm đôi uyên ương số khổ lâu vậy, cũng đến lúc tu hành chính quả rồi!

“Chuyện tốt!” cô đáp, có điều chỉ chỉ mũi em gái, “Có điều muội chỉ được nói với mình tỷ thôi, bị truyền ra sẽ ảnh hưởng đến thanh danh biểu ca.”

Hồ Ngọc Tiên cũng hiểu được tốt xấu trong đó, vội vàng hứa: “Muội không nói với ai cả, đại tỷ yên tâm đi!”

Chẳng qua màn đêm buông xuống, Hồ Ngọc Nhu kể cho Chu Thừa Vũ nghe chuyện này.

Chu Thừa Vũ biết sự thật, đương nhiên không ghen vẩn vơ nữa, cũng hiểu chuyện tình hai người họ nên thuận miệng nói: “Chuyện tốt.”

Chàng vừa đáp, vừa bóp chân cho Hồ Ngọc Nhu. Bụng của Hồ Ngọc Nhu càng lớn, chân cô bắt đầu bị phù. cô ôm bụng dựa vào giường, nhìn Chu Thừa Vũ ngồi bên cạnh bóp chân cho, hạnh phúc đong đầy trái tim.

Thực ra, đàn ông hiện đại hay cổ đại, bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, miễn là tốt thì ở đâu cũng có, hễ là xấu thì trốn không khỏi.

Măy mắn thay, cô gặp được người đàn ông tốt.

Còn có Quản ma ma và A Quỳnh, Tú Vân và Hồ Ngọc Tiên, Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều, và cả Lương Thành Vân, hiện tại còn có hai tiểu bảo bảo trong bụng cô nữa.

Sau khi từ Đông Sơn tự trở về, Chu Thừa Vũ lại mời Tiểu Hàn thái y đến, bào thai đã lớn nên dễ phát hiện, Tiểu Hàn thái y bắt mạch chuẩn đoán một lúc, phán: Hồ Ngọc Nhu đang mang song thai.

Đây cũng là lý do tại sao Chu Thừa Vũ không được phép đến phủ Công chúa, lần trước ra cửa suýt toi mạng, hiện tại Chu Thừa Vũ chỉ ước trừ lúc ngủ, lúc nào cũng đặt Hồ Ngọc Nhu trong tầm mắt.

“Được rồi, được rồi, chàng đừng nhéo.” Bụng vượt qua tầm mắt của Hồ Ngọc Nhu, cô không nhìn thấy Chu Thừa Vũ, bèn xua tay ra hiệu.

Chu Thừa Vũ buông tay, “Khó chịu chỗ nào, nàng nhất định phải nói với ta ngay.”

Vốn dĩ nghe nói có hai bé bi, Hồ Ngọc Nhu có chút sợ hãi, nhưng thấy Chu Thừa Vũ sợ hơn cả mình, cô bình tĩnh lại.

“Dạ dạ, ngủ nào.” không biết có phải Thái Tử điện hạ giận lẫy hay không, mà dạo này chồng cô bận rộn kiểu gì ấy. Hồ Ngọc Nhu không muốn chàng về nhà mà còn phải vất vả.

Chu Thừa Vũ ngáp một cái, đi ra ngoài rửa tay trở lại, ôm cô vào lòng, nhắm mắt lại, “Ngủ ngon.”

·

Qua hai cơn mưa mùa thu, trời trở lạnh hơn.

Ngày dự sinh của Hồ Ngọc Nhu vào đầu tháng 10, giờ đã bước sang tháng 10, bụng cô to đến mức cúi đầu xuống, chỉ nhìn thấy bụng không thấy chân đâu.

trên thực tế, gần cuối tháng chín, cả nhà họ Chu đều lâm vào tình thế như sẵn sàng đối đầu với địch. Tiểu Chiêu và Chu Ngạn Hữu đều không có ở nhà, lão thái thái rãnh rỗi cả ngày, bắt đầu chăm chú vào bụng dâu cả.

Dù gì thì bà đã sinh được hai đứa con, được xem là người già từng trải nên Hồ Ngọc Nhu cuối cùng cũng an tâm phần nào.

Cuối tháng 9, Lương Nguyệt Mai phái y bà và bà đỡ đến, bởi vì Lương Nguyệt Mai tận 31 tuổi mới có thai, không chỉ nàng và Chu Thừa Lãng vô cùng coi trọng, mà Đương Kim Thánh Thượng cũng lo lắng, cho nên chuẩn bị sớm cho cháu ông 4 y bà và 4 bà đỡ. Ngày dự sinh của nàng ta là năm sau, nên cho cô mượn hai y bà và hai bà đỡ. Ở đây Chu Thừa Vũ cũng mời một bà đỡ có kinh nghiệm, đồng thời tặng lễ quý đến nhà họ Hàn, trịnh trọng hẹn Tiểu Hàn thái y nhất định đến vào ngày Hồ Ngọc Nhu lâm bồn.

Hồ Ngọc Tiên bây giờ không giúp được gì cả. Chính là từ bé đến giờ, cô nàng thực sự chưa thấy ai sinh đôi, cũng chưa thấy thai phụ nào có bụng to như Hồ Ngọc Nhu, nên cả ngày cứ lo lắng bất an không thôi, cuối cùng đi kiếm A Quỳnh đã làm vợ người ta, kết quả cả hai cùng may quần áo cho các tiểu bảo bảo.

Mặc dù A Quỳnh thực sự lo lắng cho Hồ Ngọc Nhu, nhưng lấy chồng xong, đã trở nên chín chắn hơn, không dám thả Hồ Ngọc Tiên về bên Hồ Ngọc Nhu.

Rốt cuộc Lương Thành Vân hoàn toàn bình phục, cậu bèn chạy đến nhà họ Chu, phát hiện người nhà họ Chu không ai quan tâm đến mình, rồi lại chạy một mạch đến tiểu viện Hồ Ngọc Nhu. Cậu nhìn thấy chỗ Hồ Ngọc Nhu có nhiều người quây quần, chợt khó xử, lớn tiếng thì sợ Hồ Ngọc Nhu giật mình, nhỏ tiếng thì lo cô không nghe thấy.

Hơn nữa nhìn cái bụng bự của Hồ Ngọc Nhu mà sợ hãi, mặc dù hơn tháng nay, cậu cao hơn và béo hơn chút đỉnh, xấp xĩ bằng tuổi thực, nhưng nhìn cái bụng của cô vẫn hết hồn như đứa trẻ con.

Hồ Ngọc Tiên nghe báo cậu đang ở đây, vì sợ tánh trái tính trái nết của cậu vô tình đụng phải Hồ Ngọc Nhu, lật đật chạy sang. Kết quả cô nàng nhìn vẻ mặt kém sắc của cậu đứng đực ở cửa phòng, chẳng biết đang ngây người hay là đang xem phong cảnh. cô nàng nghiêng người đến trước mắt cậu, à, hóa ra là đang choáng váng.

“Lương thất thiếu gia.” Hồ Ngọc Tiên gọi cậu, “Đại tỷ nhà ta sắp sinh, không có cách nào tiếp đãi ngài. Hay là ngài ra đình hóng gió lát đi, đại tỷ phu chắc sắp về.”

Dạo này dù bận đến đâu, buổi trưa Chu Thừa Vũ cũng sẽ về nhà.

Lương Thành Vân nhìn thấy Hồ Ngọc Tiên, mắt cậu sáng lên, vô thức nghe theo Hồ Ngọc Tiên. Nhưng sau khi đi được hai bước, cậu nhận ra Hồ Ngọc Tiên sai tiểu nha đầu đi theo mình, ccòn bản thân nàng ấy không hề nhúc nhích, ánh sáng trong mắt cậu chợt tối sầm lại.

“cô làm muội muội như thế hả? Sao không thấy cô đi chăm sóc Nhu Nhu tỷ?” Lương Thành Vân muốn hỏi cớ sao Hồ Ngọc Tiên không đi cùng cậu, nhưng không hiểu sao vừa mở miệng lại bật ra lời trách móc. Thực tế, vòng quanh viện của Hồ Ngọc Nhu lúc này toàn người và người.

Kể cũng lạ, Hồ Ngọc Tiên không vì Lương đại phu nhân mà giận lây Lương Minh Nguyên nhưng lại giận chó đánh mèo Lương Thành Vân. Nhìn thấy Lương Thành Vân, trong mắt cô nàng nào chan chứa thông cảm và xót xa khi ở Đông Sơn tự, chỉ tràn đầy vẻ không hoan nghênh.

Vậy mà Lương Thành Vân mở miệng trách móc mình, cô nàng cau mày, giọng điệu không chút thiện cảm, “không phải có khách quý đến cửa, phải đích thân ta ra tiếp đãi sao? Nếu ta không ra đón, lẽ nào đợi bị chỉ trích không biết đạo đãi khách à?”

Chu Thừa Vũ không ở nhà, Chu lão thái thái chỉ một lòng có con dâu, Hồ Ngọc Nhu không hơi đâu lo liệu việc nhà, mọi phận sự nhà cửa dạo này trên cơ bản là do một tay Hồ Ngọc Tiên lo liệu, có thể nói cô nàng đang giúp đỡ quản gia.

Bảo mình là khách quý, nhưng đá xéo mình là vị khách không mời mà đến chứ gì? Lương Thành Vân hiện đã nghe hiểu được ẩn ý người khác. Cậu hất hàm, đáp: “nói hay thế mà đãi khách thế này à? không phải cô nên đồng hành cùng ta ra lương đình, dọn bánh pha trà cho ta, ở cạnh giải sầu cho ta hử?”

Cậu ta nói không sai, nhưng Hồ Ngọc Tiên có vấn đề. hiện giờ, Hồ Ngọc Tiên vừa lòng một thanh niên ở phủ Công chúa, cô nàng cũng không kiêng kỵ ở chung một lương đình cùng Lương Thành Vân. Xét cho cùng, nữ nhân ở Kinh thành có thể dạo phố, có thể thoải mái trò chuyện với nam nhân chỉ cần giữ khoảng cách thích hợp là được.

Cho dù cô nàng chưa đính hôn với thiếu niên đó, bởi người ta để tang và mình còn giúp đỡ đại tỷ, nên quyết định chờ bàn lại sau.

đã thế, cô nàng cẩn thận chút là điều đương nhiên.

Giải sầu ư?

Lương Thành Vân có biết mình nói gì không?

Hồ Ngọc Tiên cô giải sầu cho ai bao giờ? Dù Lương Thành Vân cố y hay vô tình, Hồ Ngọc Tiên cô cũng không nhịn được.

Ánh mắt lóe lên, cô nàng mỉm cười nhìn Lương Thành Vân, “Được, vậy chúng ta đi thôi.”

Lương Thành Vân không biết Hồ Ngọc Tiên nghĩ gì, chỉ biết khi Hồ Ngọc Tiên nói ra lời này, cảm giác mưa gió bão bùng trong lòng thoát chốc trở thành trời trong gió mát. Cậu vờ vịt hừ lạnh, làm bộ lãnh đạm đi trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.