Hồ Ngọc Nhu vừa ngồi xuống, A Hương đã cầm lá thư đưa vào. “Bẩm thái thái, là thư của ngài, nghe nói là của nữ nhân gửi.”
Sau khi Hồ Ngọc Nhu vào kinh, lúc đầu được đi xã giao vài lần với Lương Nguyệt Mai, sau đó cô có thai, sau đó nữa thì Lương Nguyệt Mai có thai, tính ra đã lâu chưa đi đây đó.
Lúc này nhận thư, Hồ Ngọc Nhu không khỏi tò mò, bèn cầm lấy và mở ra. Ơ, thư của Hồ Ngọc Uyển!
Chu Thừa Vũ không kể việc 3 ngày trước gặp Hồ Ngọc Uyển cho Hồ Ngọc Nhu biết. Bởi hai chị em không thân thiết là thứ nhất, thứ hai vì cô nàng có dấu hiệu sẩy thai, kể lại không tốt lắm.
Nên giờ Hồ Ngọc Nhu rất kinh ngạc, Hồ Ngọc Uyển bặt tin từ lúc rời nhà trốn đi ở huyện Trường Châu, hiện tại nhận được thư, lẽ nào cô nàng đến Kinh thành rồi sao?
Ây ya, nghé con không sợ cọp mà. một tiểu cô nương dám bỏ nhà đến Kinh thành xa xôi vạn dặm, e là chỉ có Triệu Tịch Ngôn cho cô nàng dũng khí.
Tiếc thay, tìm được cũng vô vọng mà thôi.
Hồ Ngọc Nhu không nghĩ nữa, cô cúi đầu xuống, nghiêm túc đọc thư. Trong thư, Hồ Ngọc Uyển nói cô nàng rất biết ơn Chu Thừa Vũ vì đã cứu mình. Chu Thừa Vũ cứu nàng thì chẳng lấy làm lạ, cái lạ là Hồ Ngọc Uyển biết cảm ơn, đúng kiểu mặt trời mọc phía tây.
Thư không dài, ngoài lời cảm ơn ban đầu, sau đó nói đến cô nàng đã thuê tiêu cục hộ tống về nhà, hôm nay sẽ lên đường. Cuối thư, ngoài ba chữ ‘rất xin lỗi’ chính là chúc phúc: Chúc Hồ Ngọc Nhu tương lai phu thê ái ân, con đàn cháu đống, cả đời hạnh phúc.
Đặt lá thư xuống, Hồ Ngọc Nhu không khỏi thổn thức.
Hồ Ngọc Uyển nhất định đã trải qua biến cố gì đó, nếu không sao đột ngột thấu hiểu trần ai.
Có lẽ bởi vì Hồ Ngọc Nhu chân chính có được kỳ duyên, có lẽ chính cô sống sót sau tai nạn, có lẽ vì có con nên dễ mềm lòng, hoặc có lẽ đường xá về huyện Trường Châu xa xôi đằng đẵng, mà một cô bé như Hồ Ngọc Uyển về nhà một mình, cô chợt lo lắng quá đỗi.
Chu Thừa Vũ vừa tắm rửa sạch sẽ ra là nhìn thấy bộ dạng giật mình của vợ, chàng bước tới, khẽ chạm vào mặt cô, “Sao thế, nàng đang suy nghĩ gì vậy?”
Hồ Ngọc Nhu đưa bức thư cho chàng.
Chu Thừa Vũ lướt nhanh như gió rồi giải thích: “Ta gặp cô nàng vào ngày tìm Liễu Nguyên. cô nàng là thị thiếp của Liễu Nguyên, nhưng Liễu Nguyên đối xử tệ bạc lắm, cô nàng có mang với Liễu Nguyên, lại bị Liễu Nguyên kéo nàng ta chắn dao cho mình. Sau đó ta nhìn nàng ta chảy máu, nên sai người đưa đến y quán.”
Sau đó chàng mặc kệ, không biết con của nàng ta có giữ được hay không.
Nha đầu Hồ Ngọc Uyển này, tính ra xui xẻo thật sự.
nói thật lòng, nếu không phải do Tiết thị chiều chuộng ra thói kiêu căng ương bướng, có lẽ đã không trưởng thành như hôm nay. Nhưng giờ đây, có lẽ cô nàng trải qua bể bãi nương dâu, bắt đầu trưởng thành biết trắng đen phải trái, nên trước khi đi, đã gửi bức thư này.
Hồ Ngọc Nhu do dự, rốt cuộc vẫn nói: “Chàng có thể cho người thăm hỏi tiêu cục nào hộ tống nàng ấy về. Chàng cảnh cáo họ, chớ thấy nàng ấy là tiểu cô nương một thân một mình mà khi dễ.”
Chu Thừa Vũ đồng ý, ra ngoài sai Bùi Thanh, mãi đến giờ chàng mới sực nhớ Bùi Thanh mới lãnh 50 đại bản vì sự cố Liễu Nguyên, chắc giờ... còn nằm sấp.
Chàng sai người khác đi làm, sau đó tìm thuốc và sai người đưa thuốc cho Bùi Thanh bên đó.
Lương Thành Vân đang đưỡng thương nên đi tìm Lương Minh Nguyên, nhờ Lương Minh Nguyên đến nhà Chu tặng quà. Qùa không hiếm lạ, không biết ông nội cậu tìm đâu ra hai sọt quả hồng, Lương Thành Vân ăn ngon nên muốn tặng cho Hồ Ngọc Nhu một ít.
Hạ nhân mang qua sẽ không gặp được Hồ Ngọc Nhu, nên cậu nghĩ đến cô em gái của mình.
Sau khi về từ Đông Sơn tự, Lương Minh Nguyên vẫn bị cấm không cho ra cửa. Lương đại phu nhân bị con trai làm tổn thương, nên chuyển qua con gái Lương Minh Nguyên để tìm cảm giác tình mẫu tử. Ai cũng có thể chỉ trích Lương đại phu nhân, ai cũng có thể khinh thường hay xa lánh bà đều được, nhưng riêng cô nàng thì cả đời đều không. Vì cô nàng đã chiếm dụng cơ thể của con gái của bà và được bà thương yêu thật lòng.
không những không thể, mà cô nàng còn phải quan tâm, săn sóc, an ủi và khuyên giải bà chớ chui đầu vào bế tắc.
Cho nên có được cơ hội ra phủ, cô nàng không nói hai lời đồng ý ngay.
Nhà họ Lương có tất cả hai sọt hồng, Lương Thành Vân một sọt, tất cả người nhà họ Lương còn lại chung một sọt. Cậu chọn vài trái giữ lại mình ăn, nghĩ nghĩ, cầm một quả đưa cho Lương Minh Nguyên.
“Trái này cho muội, còn lại mang hết sang Chu gia.” Lương Thừa Vân nói, thấy Lương Minh Nguyên gật đầu, lập tức nhíu mày, lại cầm một trái khác lên, “Cho Hồ Ngọc Tiên một trái, còn lại cho Nhu Nhu tỷ.”
Lương Minh Nguyên cầm hai trái hồng hai tay, hơi bối rối.
Muội muội như cô nàng chỉ được một quả, Hồ Ngọc Tiên cũng được một quả? Lương Thành Vân vì cứu mạng Hồ Ngọc Nhu mà suýt đi nhà ma thì sọt hồng có đáng chi. Nhưng với một người không ưa gì nhau- Hồ Ngọc Tiên, tự dưng được đối đãi ngang hàng với em gái ruột?
Lương Minh Nguyên không sân si, chỉ có cảm giác hơi là lạ.
Còn lạ chỗ nào
cô nàng nghĩ không ra…
Mặc dù cùng tuổi với Lương Thừa Vân, nhưng tuổi linh hồn đã 16, vả lại đã đính hôn với Triệu Tịch Ngôn từ bé, nên thông suốt sớm là chuyện thường. Còn Lương Thừa Vân, theo lời Túc Thân Vương, cậu chỉ là cậu bé 10 tuổi thôi.
Nên Lương Minh Nguyên không nghĩ nhiều.
cô nàng mang quả hồng sang nhà họ Chu, bởi vì hôm nay Chu Thừa Vũ ở nhà nên cô nàng quyết định đến tiểu viện của Hồ Ngọc Tiên.
“Nghe nói Chu đại nhân ở nhà, nên ta không tiện làm phiền. Đúng rồi, đại ca ta bảo ta nhất định phải giao tận tay cô.” Lương Minh Nguyên sợ Chu Thừa Vũ, biết được có ở nhà, nên không dám đến đó. Sau khi cho Hồ Ngọc Tiên một quả hồng, cô nàng chỉ vào số hồng còn lại, “Phần còn lại là tặng cho Chu thái thái, phiền cô chuyển lời thay ta, giờ ta có việc, xin phép cáo từ trước.”
Cái gọi là không giơ tay đánh người cười, huống hồ Lương Minh Nguyên chưa từng làm gì quá đáng nên cô không dồn sự bất mãn với Lương đại phu nhân sang người Lương Minh Nguyên.
cô nàng nở nụ cười tiêu chuẩn, tỏ lòng cám ơn với Lương Thừa Vân, bảo: “Hiếm khi ngài sang chơi, sao không gặp đại tỷ ta được chứ, hay là vầy, ta sai người qua đó báo trước, rồi hai ta từ từ sang.”
cô nàng biết Hồ Ngọc Nhu muốn gả mình ở Kinh thành, cũng nhờ Lương Nguyệt Mai tìm cho nàng một ma ma dạy quy củ. cô nàng mới học xong, hiểu được Lương Minh Nguyên là Quận Chúa, đến nhà họ Chu nhưng không gặp được Hồ Ngọc Nhu, tức là nhà họ Chu thất lễ.
Lương Minh Nguyên thì không học quy củ, vì Lương đại phu nhân chỉ lo chiều chuộng con gái, quên mất cả việc dạy khuôn phép lễ giáo giao tiếp. Lương Minh Nguyên rất sợ Chu Thừa Vũ nên không chịu ở lại.
“không cần, ta có chuyện thật. Lần sau đi, lần sau gặp.” Như thể sợ Hồ Ngọc Tiên sai người đi thông báo, Lương Minh Nguyên dứt khoát đứng dậy, như chạy giặc vậy.
Hồ Ngọc Tiên chạy bước nhỏ theo ra cổng, thấy người đã lên xe ngựa, đành bó tay, không khỏi lầm bầm, anh rể có ghê gớm vậy sao?
đang xoay người chuẩn bị vào nhà, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Ủa đó không phải Triệu Tịch Ngôn sao? Biểu ca đứng đó làm gì?
Quả nhiên Triệu Tịch Ngôn đang dạo bước cách đó không xa, sở dĩ y đến đây tự nhiên là lo cho Hồ Ngọc Nhu. Lòng người đều bằng máu thịt lớn lên, biểu muội của mình đã thay xương hoán cốt, Hồ Ngọc Nhu biến thành biểu muội. Dù không có tình nhưng còn có nghĩa, trước là Hồ Ngọc Nhu chưa từng dây dưa, sau là ân nhân cứu mạng cả nhà mình, y biết được Liễu Nguyên sát hại cô, sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Thế gian này đâu chỉ mỗi tình yêu.
Chỉ là đến đây rồi, y bàng hoàng nhận ra mình từ khi nói rõ với Chu Thừa Vũ, mình không còn tư cách đi vào. Hơn nữa, Chu Thừa Vũ thích Hồ Ngọc Nhu như vậy, mình cần gì bận lòng và lo lắng.
Triệu Tịch Ngôn nghĩ nghĩ, nhẹ nhõm hẳn.
Chỉ là y chưa đi xa, Lương Minh Nguyên đã nhảy khỏi xe ngựa, lấy hết can đảm chạy đến bên cạnh y. Lần này cô nàng không gọi Triệu công tử, cũng không gọi biểu ca, chỉ giật giật tay áo của Triệu Tịch Ngôn. Triệu Tịch Ngôn nhìn qua, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt cô nàng.
Triệu Tịch Ngôn như bị đóng đinh tại chỗ.
Y không dám nhìn thẳng vào mắt Lương Minh Nguyên, nhưng không hiểu sao, đối diện với tình ý miên man trong đôi mắt đó, y không đành lòng dời mắt đi.
Đôi mắt của Triệu Tịch Ngôn từ từ đỏ lên.
Lương Minh Nguyên rơi nước mắt.
Mãi đến tận lúc này, Triệu Tịch Ngôn mới chợt tỉnh táo lại, theo bản năng giơ tay gạt lệ cho nàng, nhưng giơ được nửa đường, lại rụt tay về. không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt y thay đổi và xoay người rời đi.
Dường như trốn chạy, bước chân rất nhanh.
Lương Minh Nguyên không ngăn chàng lại, không nói một câu. cô nàng đứng đó chảy nước mắt nhìn theo bóng lưng của Triệu Tịch Ngôn, nghĩ đến nỗi đau đớn trước khi tự tử, nghĩ đến sự hoảng hốt khi đột nhiên trở thành Lương Minh Nguyên, nghĩ đến cuộc sống ngầm tranh đoạt dưới lớp vỏ bọc hòa hợp trong phủ Túc Thân Vương, lại nghĩ đến tình thương mù quáng quá đáng của Lương đại phu nhân, lại nghĩ đến vết ngăn giữa Lương Thừa Vân và chính mình, nước mắt càng tuôn trào.
thật ra hoàn cảnh hiện tại của cô nàng tốt hơn ở huyện Trường Châu biết bao lần, thậm chí có thể nói một trời một vực. Nhưng không hiểu sao, chỉ cần nhìn thấy Triệu Tịch Ngôn, cô nàng không kìm được chỉ muốn khóc, và rồi khóc thật.
Dường như cô nàng chịu vô vàn tủi thân, chỉ khi nhìn thấy người quan tâm mình nhất trên đời, mới không kìm được mà giãy bày. rõ ràng hiện tại chàng đang quay lưng với mình, nhưng vẫn không hận chàng được, khó hiểu làm sao.
Triệu Tịch Ngôn tâm huyết dâng trào ra đi, nhưng được vài bước liền dừng lại, đi thêm vài bước rồi quay đầu, lại bước thêm một bước, cuối cùng dứt khoát xoay người chạy như bay trở về.
Y chạy đến bên cạnh Lương Minh Nguyên, giơ tay muốn ôm Lương Minh Nguyên vào lòng, chợt nhớ cả hai ở bên ngoài, nhớ đến thân phận của cả hai hiện tại, không phải phép.
Nhưng Lương Minh Nguyên mặc kệ.
Gương mặt đầy nước mắt nhìn người thiếu niên ngơ ngác, chân tay luống cuống trước mặt. cô nàng dở khóc dở cười rồi bất chấp tất cả, lao vào lòng Triệu Tịch Ngôn.
“Biểu ca.” cô nàng thủ thỉ.