Nha đầu kia bị kéo xuống, kêu khóc vang trời.
hiện trường im lặng khiến lòng người bất an, Chu Thừa Duệ lúng búng giải thích: “Đại ca và đại tẩu chớ nghe nha đầu đó nói bậy! Ả... ả là nha hoàn theo gả của Tô thị, đương nhiên nghiêng về Tô thị. Lần trước Tô thị làm sai, bị đệ mắng nên nén giận trong lòng, hôm nay ả cố tình... “
hắn là muốn ôm hết trách nhiệm vào người mình và Tô thị, cho mọi chuyện êm xuôi, không muốn cả nhà ầm ĩ.
Chu Thừa Vũ giơ tay, ngắt lời hắn.
“Nhị đệ, đệ đừng nói nhiều, sau khi thẩm vấn thì sẽ biết chuyện gì đã xảy ra. Quan hệ huynh đệ chúng ta không vì chuyện này mà thay đổi đâu. Nếu nha đầu này thực sự có ý đồ xấu, bất kể là nha đầu của ai, Chu gia đều không dung thứ cho ả“. Chàng nói năng lưu loát dứt khoát, nắm tay Hồ Ngọc Nhu dưới tay áo, “Còn về phía nhị đệ muội, nếu thật sự có người cố tình khiến muội ấy động thai, bất kể người đó là ai, ta cũng cho muội ấy một kết quả thỏa đáng!”
Hồ Ngọc Nhu biết Chu Thừa Vũ đang truyền niềm tin cho mình. Thậm chí cô cho rằng, nếu là cô khiến Tô thị động thai thật, Chu Thừa Vũ sẽ phải gánh trách nhiệm thay cô.
cô mượn sức Chu Thừa Vũ đứng lên, dứt khoát nói: “Đúng vậy, ta không thẹn với lương tâm nên nhị đệ cứ yên tâm, trực tiếp đưa đi thẩm vấn là được. Còn nếu thật sự là tứ muội của ta chọc tức nhị đệ muội, dẫu là muội muội ruột của ta, ta cũng cho đệ muội một câu trả lời thích đáng.”
Chu lão thái thái thấy hai đứa con trai suýt nữa cãi vã, bà nóng lòng muốn khóc. Ai chẳng thích nhà trong êm ngoài ấm, bà không thích cãi nhau chút nào.
“Nhu Nhu! Đừng nói bậy!” Bà vội la lên, “Con chớ nói tầm phào... cho dù tứ muội nhà con có nói gì, thì đó cũng là lỡ miệng. Trả lời cái gì mà trả lời, nhị đệ muội của con không sao đâu!”
Hồ Ngọc Nhu không muốn đối đầu với mẹ chồng, chỉ nhìn Chu Thừa Duệ, “Nếu nhị đệ muội không sao, thì đưa người cho nàng ta xử phạt, nếu có chuyện, ta sẽ giao cho quan phủ!”
Chu Thừa Duệ giật mình, sau đó có chút bối rối, hắn sợ hãi! Dựa trên những quan sát của hắn về Tô thị ở huyện Trường Châu, trên đường về kinh,.. mặc dù không biết giữa nàng ấy với Hồ tứ tiểu thư có chuyện gì, mà nếu có thật, thì e là người khởi đầu là Tô thị.
Bây giờ vì đại nha đầu đó mà anh và chị dâu đều đưa ra lời hứa hẹn, không cần biết Tô thị có ổn hay không, nhưng sau khi hỏi rõ ràng mọi chuyện, hắn đều không ngẩng đầu lên được. Nha đầu của vợ mình có thể nói vậy trước mặt mình tức là vợ mình không dạy dỗ được người bên cạnh, tức là mình không chăm lo cho vợ, mình … trước khi hắn cưới Tô thị, tại sao hắn không tìm hiểu rõ về nàng, sau khi biết được tính cách của nàng ra sao, tại sao lại không chịu khuyên nhủ nàng, hắn sai thật rồi!
Hồ Ngọc Tiên cũng vội vã chạy đến khi biết tin tức, vừa khéo là lúc đến cửa nghe hết ngọn nguồn mọi chuyện. cô nàng đúng là ngu ngốc, vốn còn thấy khá có lỗi với Tô thị vì không trả lời nàng ta, không ngờ nha đầu của nàng ta lại giở chứng đổi trắng thay đen như vậy. Điều này khiến nỗi lo sợ sốt sắng lấn át chút áy náy trong lòng.
“Ta không có!” cô nàng thẳng tính, không quan tâm mình đang ở đâu, “Ta không có chọc tức Tô tỷ tỷ. Từ lúc ta ở Chu gia đến nay, ta chưa từng nói xấu Tô tỷ tỷ câu nào!”
cô nàng bước nhanh đến bên cạnh Hồ Ngọc Nhu và nắm tay cô, thưa: “Tô tỷ tỷ còn nói thích muội, kêu muội gọi tỷ ấy là tỷ tỷ. Tỷ ấy đối xử với muội rất tốt. Sao muội có thể chọc giận tỷ ấy được? Muội cám ơn tỷ ấy không kịp nữa là!”
Hồ Ngọc Nhu không có thời gian dặn dò với Hồ Ngọc Tiên, mặc dù điều đó có thể chứng minh rằng cô nàng không kích động Tô thị sinh non. Nhưng đồng thời khiến Hồ Ngọc Nhu đau đầu, không ngờ tình cảm giữa Tô thị và Ngọc Tiên sâu sắc đến mức này.
“Đợi đệ muội sinh rồi hẵng tính.” Hồ Ngọc Nhu nói, “Cho dù muội thực sự chọc tức nhị đệ muội, muội phải chịu trách nhiệm nên gánh, nhưng muội yên tâm, đại tỷ sẽ không mặc kệ muội.”
Hồ Ngọc Tiên lo lắng cho Tô thị là thật, cho dù đại tỷ để nàng bị trừng phạt nếu thật sự có lỗi, đại tỷ cũng không mặc kệ nàng.
cô nàng gật đầu ngay, đáp: “Vâng ạ!”
Các chủ tử đứng ở trong sân chờ tin tức, còn kẻ hầu người hạ ở bên cạnh vừa mới trải qua chuyện vừa rồi, lúc này sợ tới mức không dám thở mạnh. May là Tô thị tốt số, tuy là sinh non nhưng mọi người cũng không chờ lâu. Tiểu Hàn thái y cũng không cần vào phòng sinh, trong phòng liền vang lên tiếng khóc của em bé.
Tuy tiếng khóc yếu ớt như mèo con, nhưng có thể khóc đã chứng mình đứa bé vẫn ổn.
Vẻ mặt của mọi người đều thả lỏng, Chu lão thái thái xúc động đến mức rơi lệ, “Sinh rồi! Sinh rồi! không biết là nam nhi hay nữ nhi?”
Chu Thừa Duệ cũng rất phấn khích, đây là đứa con thứ hai của hắn, dù là trai hay gái, hắn đều thích như nhau.
Hai người dẫn đầu vào phòng sinh, bà đỡ, Khổng ma ma và từng tốp nha đầu đang bận rộn, ngay sau đó Khổng ma ma ôm một bọc nhỏ ra, cười nói: “Chúc mừng lão thái thái, nhị lão gia, nhị thái thái sinh một công tử!”
Bé trai!
Cuối cùng tam phòng nhà họ Chu có hậu rồi!
Chu lão thái thái vội vàng đến gần, muốn vươn tay ôm cháu nội nhưng sau đó lại rụt lại, trong lòng đột nhiên có chút rụt rè thấp thỏm. Bà nghiêng đầu xem, thấy đứa bé trong bọc quả nhiên hơi gầy, không bằng vẻ khỏe mạnh của Tiểu Chiêu lúc mới sinh, nhưng nhìn khuôn mặt ửng hồng cùng vài lọn tóc, bà vẫn cảm thấy an tâm.
Suy cho cùng, bình an sinh ra.
“Còn người lớn thế nào? không sao chứ?” Bởi vì bà đỡ cùng đi ra, Chu Thừa mặc kệ con trai, hỏi bà đỡ ngay.
Sắc mặt bà đỡ không được tốt, bà nói: “Đứa bé chưa đủ tháng, người lớn dùng hết sức lực mới sinh bé ra. Bây giờ tuy cháu bé bình an chào đời nhưng người lớn... tạm thời vẫn ổn. Nhưng tôi đoán tình hình không khả quan, có băng huyết hay không chưa biết, vẫn là nhanh để đại phu khám.”
Có thể nói băng huyết là chuyện chết người với sản phụ.
Ai nấy đều thay đổi sắc mặt.
Chu lão thái thái không quan tâm đến việc nhìn thấy cháu nội nữa, Khổng ma ma đang bế em bé cũng nóng ruột. Chu Thừa Duệ không nhìn con mà chạy đi kêu người mời tiểu Hàn thái y. Sau đó tự mình vào phòng bế Tô thị sang phòng mới dọn dẹp, Tô thị mệt quá đã ngất, hắn bèn ở bên cạnh nhìn tiểu Hàn thái y khám.
Tiểu Hàn thái y chuẩn bị bắt mạch cho Tô thị, nha đầu bên đột nhiên hét lên: “Chảy máu, nhị thái thái chảy máu rồi!”
Tiểu Hàn thái y biến sắc, vội vàng mở hộp thuốc ra, bà đỡ và đại phu khác chạy từ bên ngoài vào, đẩy Chu Thừa Duệ sang một bên.
Sau một canh giờ vội vã rối ren, Tiểu Hàn thái y đầy mồ hôi trán nói với Chu Thừa Duệ, “Mạng đã cứu về, nhưng sau này không thể sinh nữa.”
Chu Thừa Duệ cảm giác tim mình run lên. Tô thị vất vả lắm mới có thai, có nghĩa là cơ thể nàng ta không có vấn đề gì, nên từ đó đã tỉ tê với hắn, nàng muốn sinh cho hắn ít nhất bốn đứa con.
Nếu... Nếu lát nữa nàng thức dậy, biết được chuyện không thể sinh nữa, không biết có thể chấp nhận được không.
Nhìn vẻ mặt của hắn, đều là nam nhân nên tiểu Hàn thái y hiểu, vỗ vai hắn, “Ta đi khám cho cháu bé.”
Chu Thừa Duệ chỉ gật đầu.
Bé con chưa có tên nằm ngủ trong chiếc nôi nhỏ của mình, tiểu Hàn thái y tiến lên xem xét và nói: “Cháu bé hơi yếu nhưng cũng không tệ. không có vấn đề gì lớn. Nhanh tìm một nhũ mẫu tốt nuôi nấng kĩ lưỡng. Tháng đầu tiên, cứ cách năm ngày ta sẽ đến đây khám cho cháu, nếu có bất kì chuyện gì, mọi người phải nhanh chóng tìm ta.”
Chu Thừa Duệ trịnh trọng đáp lại.
Chu Thừa Vũ gửi 100 lượng bạc phí khám bệnh, tiễn tiểu Hàn thái y ra ngoài. Bà đỡ được mười lượng, đại phu Thiên Kim đường được năm mươi lượng. Ngoại trừ phí khám bệnh, Chu gia còn tặng quà cảm ơn vì người lớn và trẻ em bình an khỏe mạnh.
Tuy bảo đứa trẻ sinh ra thuận lợi, Tô thị cũng không sao, nhưng đến hừng đông, vẫn chưa mời được nhũ mẫu, nên không phải là đúng thời điểm thẩm vấn.
Chu Thừa Vũ thăm cháu trai xong, liền dẫn Hồ Ngọc Nhu và Hồ Ngọc Tiên về đại phòng.
Mặc dù đã rất muộn, nhưng Chu Thừa Vũ vẫn hỏi Hồ Ngọc Tiên, rốt cuộc Tô thị tìm cô nàng làm gì và có phát sinh chuyện gì không.
Hồ Ngọc Tiên sợ người anh rể này, vội nhỏ giọng kể lại, “... đó, thật sự muội không chọc tức tỷ ấy, chỉ là có những lời không thể nói cho người khác biết nên muội im lặng không nói.”
Chu Thừa Vũ gật đầu nói: “Được rồi, ta đã biết, muội đi về nghỉ ngơi đi.”
Đây là tin nàng à?
Hồ Ngọc Tiên không chắc chắn, nhìn Hồ Ngọc Nhu như thể cầu cứu, thấy chị gái gật đầu với nàng, liền nhanh chân chạy đi.
Chu Thừa Vũ đi tới đóng cửa lại, lúc quay lại nói với Hồ Ngọc Nhu: “không phải là nàng hay tứ muội chọc giận cô ta, mà là ta. E là cô ta sinh non do bị ta dọa sợ.”
Chu Thừa Vũ nhớ lại là do nghe Hồ Ngọc Tiên kể lại, trên đường về, chàng nghe Tô thị phàn nàn, nên nhắc nhở nàng ta đôi câu, không ngờ lại khiến nàng ta sinh non.
May là cả hai mẹ con họ đều không sao, nếu không tội của chàng rất nghiêm trọng. Mà... mà giờ chàng vẫn có tội, vì Tô thị không thể sinh con được nữa.
Chu Thừa Vũ nhớ lại sau khi Tô thị mang thai, Chu Thừa Duệ lải nhải với chàng gì mà phải sinh vài nhóc tì, dặn dò cô: “Chỗ nhị đệ muội, nàng đừng nói lại với cô ta việc tổn hại cơ thể không thể sinh con, mai nhớ dặn dò bọn hạ nhân nữa.”
cô gật đầu, thấy Chu Thừa Vũ có vẻ hối hận, cô nói: “Chàng nhắc nhở nàng ta, đương nhiên có lý của chàng. Nàng ta... nàng ta làm sai gì đó, mới có tật giật mình. Chàng đừng quá tự trách.”
Đâu phải vì nàng ta có thai mà cả thế giới đều phải nhường nhịn nàng ta. cô tin rằng Chu Thừa Vũ không phải người rảnh rỗi kiếm chuyện, Tô thị làm gây chuyện không chỉ một lần. Lần trước chàng đã không tính toán, bây giờ càng không thể ra tay.
Chu Thừa Vũ gật đầu, nhưng không xua tan được niềm ray rứt. Cho dù Tô thị có sai, nhưng nàng ta đang mang thai con của em trai và sắp sinh, chàng không nên làm vậy, phải cẩn thận mới đúng!
Lỡ mà mẹ con họ có chuyện, sao chàng có thể nhìn mặt nhị đệ!
Là do gần đây quá bộn bề công vụ, là chàng nóng nảy.
·
Ngày hôm sau Tô thị tỉnh lại, mặt trời đã lên rất cao, ánh nắng ngày xuân ấm áp chiếu vào trên mặt nàng, làm da trắng nõn như giấy của nàng ta có chút sức sống.
Tâm trạng của nàng ta cũng rất tốt, trước khi ngất hôm qua, nàng đã nhìn mặt con trai, bà đỡ cho hay không sao cả, nên nàng ngất trong niềm sung sướng.
“Con đâu? Mau cho thiếp ôm con cái nào!” Chu Thừa Duệ vừa vào cửa, Tô thị liền hỏi.
Chu Thừa Duệ vừa đi chọn nhũ mẫu, sáng sớm Chu Thừa Vũ đã tìm đến ba nhũ mẫu, hắn chọn hai người ở lại, vừa rồi mới bảo một người cho con bú.
Thế nên, hắn đáp: “Nhũ mẫu đang cho con bú, nào no sẽ ôm sang. Nàng tự lo cho mình trước, đói bụng chưa, ta đã cho phòng bếp hầm canh gà rồi, để ta sai người mang lên.”