Hồ Ngọc Nhu nói không sao, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô thật sự rất đáng sợ, Chu Thừa Vũ vẫn dìu cô vào viện và kêu người mang ghế cho cô ngồi. Lúc này, bà đỡ và đại phu của Thiên Kim đường đã được mời đến. Bà đỡ bước vào trước, đại phu đã cắt lát nhân sâm giao cho Quản ma ma đưa vào. Hồ Ngọc Nhu và Chu lão thái thái ở lại bên ngoài.
Bởi vì bà đỡ chưa xem xong tình hình của Tô thị, Chu Thừa Vũ lại lo lắng cho Hồ Ngọc Nhu nên nhờ đại phu bắt mạch cho cô trước.
Thiên Kim đườn là y quán bậc nhất Kinh thành, người được mời đến là lão đại phu hành y nhiều năm. Ông bắt mạch cho cô một lúc, sau đó cau mày, bắt mạch một lần nữa, như thể xác nhận xong rồi lên tiếng chúc mừng Chu Thừa Vũ: “Chúc mừng lão gia, thái thái có hỉ mạch. Mặc dù chưa đến hai tháng, nhưng lão phu có thể chắc chắn thái thái có tin vui, chúc mừng lão gia.”
Chu Thừa Vũ bất ngờ sững người tại chỗ.
Chu lão thái thái vốn đang lo lắng cho Tô thị lại phản ứng đầu tiên, vui vẻ ra mặt hỏi: “thật ... thật sao? Là tin vui! Vợ lão đại có tin vui!”
Bà rất phấn khích, rõ ràng là muốn cùng đại phu xác nhận, nhưng tự mình khẳng định trước.
Đại phu từng thấy nhiều người như vậy nên không quá quan tâm bà, gật đầu nói: “Đúng vậy, khoảng một tháng rưỡi. Nếu ngài không an tâm, nửa tháng nữa lại tìm đại phu bắt mạch cho thái thái là biết ngay.”
“Được rồi! Được rồi! Nhất định!” Chu lão thái thái vốn đã có chút không ổn, vừa lo lắng cho con dâu hai vừa muốn khóc, đồng thời cũng vui mừng vì con trưởng có hậu, hai cảm xúc trái ngược nhau, hiện lên vẻ mặt bà trông rất quái dị. nói đi cũng nói lại, trong phòng cũng không truyền ra tin xấu, cho nên bà lau đi nước mắt còn chưa khô, rồi cười nắm tay Hồ Ngọc Nhu, “Con ngoan, con ngoan. Con đang mang thai, phải cẩn thận một chút, bên này đang loạn, hay là con về phòng nghỉ ngơi đi.”
nói đến đây, bà thấy chỉ còn mỗi A Hương, bèn kêu người tiến vào.
Hồ Ngọc Nhu cũng vui mừng, tuy rằng trong lòng đã đoán trước, nhưng mong đợi biến thành sự thật, nhìn Chu Thừa Vũ vui đến nỗi chưa hoàn hồn, cô đột nhiên cảm thấy chút khổ sở nôn mửa chả là gì cả.
thật sự đã có tiểu bảo bối trong bụng.
Là kết tinh của cô và Chu Thừa Vũ.
cô khẽ sờ vào bụng mình, chợt cảm thấy đây là một điều kỳ diệu.
“Mẹ, con ngồi đây một lát không sao đâu. Nhị đệ muội chưa có tin tức gì. Chúng ta cùng chờ xem.” cô nói.
cô không muốn bỏ lại Chu Thừa Vũ mà đi về một mình. Huống hồ, cô thật lòng lo Tô thị đột ngột sinh non. Tất nhiên không phải lo cho Tô thị, mà là lo lắng cho đứa trẻ vô tội. Mặc dù Tô thị gian xảo, nhưng chưa làm ra chuyện tày trời gì, cô chỉ đơn giản muốn cách xa nàng ta để tránh thị phi, chứ không đến mức muốn nàng ta gặp bất trắc.
Quản ma ma vội vàng bước ra, có điều vẻ mặt không còn căng thẳng như trước, “Chớ lo lắng, nhị thái thái đã ngậm nhân sâm. Bà đỡ sờ bụng ngài ấy bảo không nghiêm trọng, có thể sinh sản suôn sẻ.”
Sau khi liên tiếp nhận được hai tin vui, Chu lão thái thái không thể không chắp tay niệm a di đà phật.
Rốt cuộc Chu Thừa Vũ cũng bước tới và nắm lấy tay Hồ Ngọc Nhu.
không sao, không sao, tốt rồi.
Chàng ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào cái bụng vẫn phẳng lì của cô, bắt đầu cười ngu ngơ. Có điều chuyện diễn ra chỉ trong một khoảnh khoắc. Sau đó thu lại nụ cười, song chân mày và khóe môi chàng cong vút, có thể thấy chàng ta đang vô cùng vui vẻ.
“Còn khó chịu không?” Chàng ngẩng đầu hỏi.
cô lắc đầu và đột nhiên cảm thấy Chu Thừa Vũ trông giống như một cậu bé mới lớn.
Cảm giác hơi ấu trĩ và ngốc nghếch.
“Đứng dậy nào.” cô kéo Chu Thừa Vũ, “Thiếp không sao, không sao mà, người nào có mang mà không ốm nghén chứ.”
Chu Thừa Vũ ngoan ngoãn đứng lên, nhưng nói: “Cũng không thể khó chịu mãi được, không thể để con và nàng chịu tội được. Để lát nữa, ta hỏi đại phu có cách nào giảm bớt không. Nàng…” Trong phòng lại truyền tiếng kêu to của Tô thị, hắn hiện tại dừng câu chuyện, trường hợp này không thích hợp tiếp tục trò chuyện.
Chàng vỗ nhẹ vào tay cô, thì thầm: “Ngồi trước đi. Nếu nàng cảm thấy không thoải mái, thì bảo A Hương và Quản ma ma dìu nàng về, ta sẽ về sớm.”
Có vẻ chàng muốn nói chuyện với Chu Thừa Duệ, cô gật đầu ngay.
Từ khi Chu Thừa Vũ đến, Chu Thừa Duệ thấy an tâm hơn chút, bây giờ có bà đỡ và đại phu ở đây, hắn càng an tâm hơn. Nhìn thấy Chu Thừa Vũ đi tới, hắn thành khẩn nói: “Chúc mừng đại ca!”
Đối với tuổi tác của Chu Thừa Vũ, có con quả thực là một sự kiện hạnh phúc. Tuy hiện tại chàng muốn nói chuyện nghiêm túc, nhưng vẫn không nhịn được cong miệng, “Ừa. Chuyện nhị đệ muội là sao?”
đang yên đang lành, tại sao nàng ta tự dưng động thai và sinh non?
Chắn chắn có chuyện gì đó.
Chu Thừa Duệ liếc âm thầm liếc nhìn Hồ Ngọc Nhu, sau đó ngẫm nghĩ một lát thì lắc đầu, “không có gì cả. Khi đệ trở về thì nàng ta không có ở phòng. Đệ ăn cơm xong thì chơi với tiểu Chiêu một hồi. Sau đó Khổng ma ma liền sai người đến bảo là đau bụng... đệ về phòng thì nàng đỡ hơn rồi, không ngờ nửa đêm lại đau bụng lại.”
Bây giờ Chu Thừa Duệ rất rảnh rỗi, mặc dù hắn và Tô thị đã làm hòa vì Tô thị chịu xin lỗi, nhưng giữa họ đã có sự ngăn cách. Đặc biệt là sau khi về Kinh thành, chức vị của hắn thấp, lại thường xuyên có người châm chọc mỉa mai về chuyện của Chu tam lão gia- cha của hắn, thế nên tâm trạng không tốt, lại sợ nàng ta nghĩ nhiều nên thường xuyên không ở chung.
Khéo là Tiểu Chiêu là thứ xuất, nay Tô thị đã mang thai. Người hầu trong phủ là kẻ gió chiều nào theo chiều đó. Dù sao Tiểu Chiêu là con gái ruột của hắn, là đứa con đầu lòng duy nhất bao năm qua trong phủ. Nên dù không thương Thanh di nương, điều đó chẳng ảnh hưởng đến tình yêu thương của hắn với con gái, không muốn sơ sẩy con bé.
Vì thế, hắn dành thời gian chơi với Tiểu Chiêu mỗi ngày.
Tối nay... tiểu nha đầu thưa lại Tô thị từ khi từ phòng Hồ Ngọc Tiên trở về, sắc mặt đều rất tệ. thật ra, hắn cảm thấy đây chỉ là một lý do nhỏ, phần lớn là liên quan đến hắn và Tiểu Chiêu. Bởi vậy nên hắn không trách Hồ Ngọc Tiên, dù sao đây cũng là em của chị đâu, đã vậy còn đang sống nhờ nhà họ Chu. Nếu như hắn nhắc tới, khó tránh khỏi hiềm nghi nhà họ Chu không có lòng khoan dung?
Hơn nữa... Chị dâu bây giờ đang mang thai, cần gì khiến chị dâu phiền lòng.
Chu Thừa Vũ thừa hiểu em trai, biết chắc chắn còn có chuyện giấu. Chàng ngó thấy A Hương và Quản ma ma đều đang bên cạnh Hồ Ngọc Nhu, bèn bảo: “Chúng ta vào thư phòng rồi nói.”
“thật sự không có chuyện gì!” Chu Thừa Duệ bất đắc dĩ đi theo, không khỏi nhấn mạnh.
Thấy hai anh em đang nói chuyện, Chu lão thái thái bước tới, thấy Chu Thừa Duệ không chịu nói, mà thấy thái độ Chu Thừa Duệ thế này, bà tức giận đánh tay hắn hai cái, “Con không có lương tâm à! Con nghe đi, thê tử nhà con đau đớn ra sao, co ở đó mà còn giận dỗi hả, có lương tâm không!”
Chu Thừa Duệ mặc cho bà đánh, nhưng vẫn không mở miệng.
“Mẹ!” Chu Thành Vũ kêu bà, bà hoảng hồn dừng tay lại, chàng quay sang Chu Thừa Duệ: “Nếu đệ không nói thì chờ xem, xem thê tử đệ ra sao... Nếu thật sự nguy hiểm, đệ còn phải suy nghĩ giải thích thế nào với nhạc phụ nhạc mẫu của đệ.”
Con gái nhà người khỏe mạnh gả đến nhà họ Chu, đang mang thai lớn tháng, tự dưng lại bị động thai dẫn đến sinh non. Cho dù không sao, cũng phải xin lỗi nhà họ Tô, nếu có chuyện thật, dù người ta có đánh vỡ mặt Chu Thừa Duệ, thì chẳng những im lặng chịu đòn mà còn xin lỗi nữa.
Chu Thừa Duệ biến sắc, nhưng vẫn buộc mình phải dối gạt bản thân, “không đâu, không phải Ngô đại phu lúc trước đã điều trị nàng ấy rất tốt sao, người lớn và trẻ con đều khỏe mạnh, dù sinh non cũng không có chuyện gì! Bà đỡ vừa rồi đã nói, nhất định sinh sản suôn sẻ!”
Chu lão thái thái nghe con nói xong, càng muốn đánh chết con.
Có tiểu nha đầu đang bưng nước nóng vào phòng Tô thị, đi ngang qua nghe thấy, lại nhìn Hồ Ngọc Nhu đang ngồi nhàn nhã, vội la lên: “Sao nhị lão gia phải gạt, rõ ràng là nhị thái thái đi từ đại phòng về mới có chuyện. không phải đại thái thái chọc tức thì cũng là Hồ tiểu thư, bằng không sao nhị thái thái mới tám tháng mà sinh non!” Đại nha đầu vừa nói vừa khóc, giọng nói khó tránh khỏi sắc bén.
Mọi người đều yên tĩnh vì lời này.
Chu Thừa Duệ nổi giận, gầm lên trước, “Câm miệng! Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!”
Đại nha đầu bất bình oan uổng thay Tô thị, đang muốn mở miệng kêu oan, thấy Chu Thừa Duệ nổi giận đùng đùng, không dám nói thêm lời nào nữa.
Nhưng cái gì nên nói đều đã nói.
Chu lão thái thái nhìn về phía Hồ Ngọc Nhu.
Hồ Ngọc Nhu đã đứng dậy khỏi ghế. cô không giải thích, đại nha đầu nói rất rõ ràng, không phải cô thì là Hồ Ngọc Tiên. Nếu cô phủ nhận thì tức là Ngọc
Tiên chọc tức Tô thị?
Ngọc Tiên... thật sự chọc tức Tô thị ư?
Hồ Ngọc Nhu hoài nghi.
Chu Thừa Vũ bước đến chỗ cô, nhìn đại nha đầu chuẩn bị rời đi, chàng lạnh lùng nói: “A Hương, ngươi lấy nước đưa vào phòng.” Rồi nói với nha đầu đó: “Ngươi ở lại nói rõ ràng!”
Bởi vì chuyện thị phi của Tô thị, mặc dù hai anh em không ngăn cách, nhưng cũng đủ làm Chu Thừa Vũ căm ghét. Lúc này, nha đầu này còn nói Tô thị bị đại phòng chọc tức, khác nào ly gián đại phòng và nhị phòng. Nếu không phải ả ta lớn bụng nên không tiện ở riêng, thì chàng đã để nhị phòng dọn qua tòa nhà mới mua bên cạnh rồi.
Đại nha đầu vì biết Chu Thừa Duệ tốt tình, nên dám đối mặt chất vấn hắn. Nhưng đổi thành Chu Thừa Vũ, dù chỉ là một câu nói đơn giản, cũng đủ khiến ả sợ đến run chân, lập tức quỳ xuống.
“nói!” Chu Thừa Vũ lạnh lùng nói, nhìn thấy ả run lên bần bật.
Nha đầu không dám nói gì, lắp bắp: “Là, là Khổng ma ma và nhị thái thái đến đại phòng, còn mang cơm canh qua. Nhị thái thái ở rất lâu, sau khi về, nô tỳ ra đến cửa đón, trông sắc mặt thái thái rất tệ, đây...... đây rõ là bị động thai, quả nhiên kêu đau bụng... “
nói chuyện không có bằng chứng, ả còn không đi theo!
Chu Thừa Duệ tức mình, muốn đi lên đá ả ta.
Chu Thừa Vũ ngăn em lại và nói: “Mọi chuyện chờ nhị đệ muội sinh xong rồi tính. Trước hết trói ả lại, nhốt vào phòng củi, lát nữa kêu Khổng ma ma ra hỏi chuyện!”