Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 109: Chương 109: Nhị thái thái đột nhiên bảo đau bụng, hình như sắp sinh rồi!




một nam nhân ăn chay nửa tháng rất đáng sợ, nhất là khi chàng ta rất yêu nữ nhân đó. Thế mà, khi Chu Thừa Vũ tắm rửa sạch sẽ, nhào đến thì Hồ Ngọc Nhu trốn tránh một cách tàn nhẫn.

Có thể cô đang mang thai, ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, không thể nào bởi vì xảy ra sự cố nhân tạo được.

Nhưng cô không muốn Chu Thừa Vũ buồn bã một chút nào, nên cuối cùng cô đã dùng cách khác. Chu Thừa Vũ mặc dù biết phương pháp này, nhưng lúc đầu chàng vẫn hơi không muốn, vì làm thế ấm ức cho Hồ Ngọc Nhu. Chỉ là sau đó chàng phải thừa nhận, cách này đúng là một loại hưởng thụ khác, thậm chí còn sung sướng không kém làm trực tiếp.

Ừm, phải nói mỗi người mỗi vẻ.

Đây cũng là lần đầu tiên đối với Hồ Ngọc Nhu, nếu không phải thấy Chu Thừa Vũ trông thỏa mãn, cô chắc chắn không có lần sau nữa, mệt mỏi quá. Nhưng nhìn thấy Chu Thừa Vũ cảm thấy thoải mái, lại nhớ đến chàng chưa bao giờ ghét bỏ cô, nên cô bằng lòng.

Súc miệng xong, cô nằm bên cạnh chàng, thở dài thườn thượt.

Chu Thừa Vũ bế cô đặt giữa giường, đứng lên nhìn cô, “Mệt lắm à?”

Gương mặt chàng gần cô trong gang tấc. Tuy gặp chàng hàng ngày, nhưng cô vẫn nhạy bén phát hiện chàng ốm rồi. cô đưa tay sờ mặt chàng, lắc đầu, “không có.” Dừng lại chút, rồi cô nói thêm, “Là hơi mệt, chàng lâu quá… thôi chàng thoải mái là được.”

Vậy lần sau chàng nhanh chút nhỉ?

Câu này đến môi, song chàng vẫn nuốt trở lại, không thể nói ra, nếu nói thật, chắc hẳn Nhu Nhu sẽ chê chàng mất.

Chàng rướn người và hôn lên môi Hồ Ngọc Nhu, hạ quyết tâm nói: “Sau này đừng thế nữa, đây là lần cuối cùng.” Bàn tay to của chàng xoa eo nàng, chàng hỏi: “Hôm nay sao vậy? Nàng đến tháng à?” Mặc dù trước nay Hồ Ngọc Nhu không chủ động nhưng vẫn rất nhiệt tình khi chàng muốn.

Chàng có lòng ghi nhớ ngày kinh nguyệt của Hồ Ngọc Nhu, bởi vì mỗi khi đến tháng, cô đau bụng rất nhiều, mỗi tối chàng đều làm ấm bụng cho cô trước khi ngủ. Nhưng kinh nguyệt của cô không đều, chàng muốn nhớ cũng nhớ không trúng.

“Lần này có vẻ trễ lâu thì phải?” Chàng hỏi.

cô sờ lên bụng mình, trái tim cô ấm áp, nhưng lảng tránh câu hỏi này, “Thiếp có chuyện nói với chàng.”

Chàng khẽ đáp: “Nàng nói đi.”

Hồ Ngọc Nhu nói: “Hôm nay Lương đại phu nhân đến, có dắt theo cặp nhi nữ. Thiếp nghe nói Lương đại tiểu thư có trí óc như bé ba bốn tuổi, nhưng bây giờ thiếp gặp trông nàng ấy thông minh lanh lợi lắm. Chàng nói xem, trên đời này có người đột nhiên mở mang trí óc không? Hay... hay là mượn xác hoàn hồn trong truyền thuyết? Lương đại phu nhân nói Lương đại tiểu thư tự nhiên khỏe lại, lạ lùng thật.”

Trước giờ Hồ Ngọc Nhu không phải người nhiều chuyện, hôm nay nàng tự dưng hỏi, chàng thầm chú ý.

thật ra, chàng không tin mấy truyền thuyết ma quái này, nhưng nàng đã hỏi, chàng suy nghĩ một lúc trước khi trả lời: “Sao đột nhiên lại hỏi thế? Lương đại tiểu thư có gì lạ à?”

Hồ Ngọc Nhu đột nhiên nghĩ, nếu như Hồ Ngọc Nhu không tự sát, chẳng biết liệu vợ chàng có phải là nàng ta không?

không biết.

Chính là cô lấy Chu Thừa Vũ, chỉ cần cô nói ra sự thật, Chu Thừa Vũ sẽ không miễng cưỡng giữ cô lại. Nếu không phải vì cô nhất quyết ở lại lúc đó, chàng đã đưa cô về nhà, để thành toàn cho cô và Triệu Tịch Ngôn.

Nghĩ thế, cô thực sự có lỗi, nói đến cùng là mình ở trong thân xác người ta. cô ấy không muốn nói xấu Lương Minh Nguyên nên chỉ nói: “không, cô nàng thông minh lanh lợi lắm. Thiếp chỉ thấy là lạ, nên muốn hỏi chàng. Chàng trả lời thiếp đi, chàng có tin mượn xác hoàn hồn không? Chàng thấy thế nào?”

Nếu bên cạnh chàng có người trải nghiệm đó, chàng có thể... chấp nhận không?

cô không dám hỏi câu cuối.

Chu Thừa Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta chưa tận mắt chứng kiến, ta cũng không tin. Nhưng... nếu đã tận mắt chứng kiến, trước hết phải xem tình huống thế nào. Nếu là kẻ xấu xa, muốn mượn xác sống lại thì không thể buông tha.”

Hồ Ngọc Nhu: “...”

cô không biết phải nói gì, ai lại đầu tiên là nghĩ cái này.

Chu Thừa Vũ hỏi cô: “Nàng có tin không? Nàng nghĩ thế nào?”

Khi chàng hỏi điều này, trong đầu chàng thoáng qua cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu. Nhớ đến việc nàng giả vờ không thích mình nhưng trong mắt không giấu được niềm vui; Nhớ đến việc nàng mượn cớ hai người có tiếp xúc da thịt để từ chối Triệu Tịch Ngôn; nghĩ đến thái độ của nàng đối với nhà họ Hồ và Triệu Tịch Ngôn...

Trước nay chàng luôn thấy khó hiểu.

Nhưng bây giờ, nếu Hồ Ngọc Nhu... nếu Nhu Nhu của chàng là mượn xác hoàn hồn thật, thì mọi chuyện đều giải thích thông suốt.

Có hoang đường quá không?

Chàng không bao giờ tin điều này.

Mặc dù trong lòng Chu Thừa Vũ không ngừng phủ nhận, nhưng thực tế, chàng ngã xuống cạnh và ôm chặt nàng vào lòng. Trong lòng chàng có hơi sợ hãi, nếu thật sự mượn xác hoàn hồn, liệu có khi nào nàng sẽ biến mất không?

Lẽ nào nàng sắp phải đi ...

Nàng sắp phải đi rồi sao?

Chu Thừa Vũ nghĩ đến đây, lập tức biến sắc, hai tay còn đang dùng sức, nhưng đầu đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt rực lửa nhìn chằm chằm Hồ Ngọc Nhu, nói: “Nhu Nhu muốn nói gì với ta? Nàng... nói thẳng đi.”

Chẳng ai hiểu chồng bằng vợ, cô bắt chính xác những ngón tay đang hơi run rẩy của Chu Thừa Vũ.

Phản ứng của chàng ta không đúng, khiến cô nhớ lại những gì mình vừa nói, nhưng cô không để lộ ra điều gì mà?

Chẳng lẽ Chu Thừa Vũ đã đoán được điều gì? Hay là... chàng ta đang sợ mình?

Chàng gan dạ lắm mà!

“Thiếp...” Hồ Ngọc Nhu không biết phải bắt đầu từ đâu, “Thiếp... chàng biết gì rồi đúng không?”

Lời vừa thốt ra, trái tim cô cũng thấp thỏm theo. Thậm chí cô còn không dám nhìn thẳng Chu Thừa Vũ, mặc dù chàng vẫn ôm chặt eo cô.

Kỳ thật hai người đều có chút hoảng hốt, lúc này không ai dám mở lời trước tiên, Hồ Ngọc Nhu nghiêng đầu, Chu Thừa Vũ chỉ nhìn thấy chiếc cổ trắng như tuyết của cô dưới ánh đèn dầu.

Chàng đợi một lúc, cuối cùng thở dài, vùi mặt vào cổ cô, “Nàng có chuyện gạt ta.” Chàng dùng câu khẳng định, “hiện tại không muốn nói thì đừng nói, đợi khi nào muốn nói thì hẵng nói.”

Chắn chắn biết rồi!

Hồ Ngọc Nhu không còn sợ nữa, đột nhiên cảm thấy chua xót, “Thiếp...”

Chưa kịp nói lời nào, bên ngoài vang lên giọng nói hoảng loạn của Quản ma ma, “Lão gia và thái thái ơi, mau tỉnh lại!”

Quản ma ma là người thận trọng, nhưng lúc này, bà lại bối rối đến vậy, chắc rằng đã xảy ra chuyện gì đó!

Hồ Ngọc Nhu định đứng dậy ngay, Chu Thừa Vũ đã nói lớn, “Tỉnh rồi, chuyện gì?” Chàng vừa đứng dậy rời khỏi giường vừa hỏi.

Quản ma ma càng gấp gáp, “Lão gia, thái thái. Nhị thái thái đột nhiên bảo đau bụng, hình như sắp sinh rồi! Nhị lão gia đang lo lắng, lão thái thái vội vàng chạy tới, các người mau đến xem thử đi!”

Quả nhiên có chuyện!

Mới tháng 3 thôi, ngày dự sinh của nàng ta phải đến cuối tháng 4 hoặc đầu tháng 5. Sinh sớm như vậy, chẳng lẽ hôm nay trên đường đi về lại gặp chuyện, động thai?

Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu vội vàng mặc quần áo vào rồi mở cửa, chóng vánh đến Nhị phòng.

Trong viện nhị phòng rùm beng lộn xộn, Chu lão thái thái vừa lo vừa sợ, không khỏi lau nước mắt. Chu Thừa Duệ lo lắng cho Tô thị, vừa an ủi Chu lão thái thái, đồng thời phải căn dặn gia nhân chăm sóc Tô thị trong phòng, luống cuống không thôi.

Bởi vì sinh quá sớm so với ngày dự sinh, chẳng những chưa mời bà đỡ mà chưa chuẩn bị dọn dẹp sạch sẽ phòng sinh, cho nên cuối cùng chỉ có thể sinh ở phòng ngủ.

Khi Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu đến, Chu lão thái thái và Chu Thừa Duệ như tìm được tâm phúc, hai người cùng bước lên đón.

“Thừa Vũ, con thấy chuyện này... thế nào mới tốt? Đây là con dòng chính đầu lòng của Thừa Duệ. Lỡ như... mẹ không sống nổi mất...” Chu lão thái thái nức nở.

Chu Thừa Duệ cũng hốt hoảng la lên: “Đại ca, đệ đã phái người đi mời bà đỡ, ra lệnh cho nhà bếp nấu nước nóng, còn... còn gì nữa?”

Đệ ấy quan tâm quá loạn, e là sắp mất lý trí rồi.

Chu Thành Vũ vỗ vỗ vai hắn, sau đó ra lệnh cho A Quỳnh bên cạnh: “đi nhị môn truyền tin, bảo Bùi Thanh lập tức đến Hàn gia mời tiểu Hàn thái y, nếu người giữ cửa không có truyền lời, thì dùng danh nghĩa của Công chúa Phúc An.”

cô nàng đi rồi, chàng lại gọi người khác đến, “Hàn đại phu còn một lúc nữa mới tới, ngươi mau đến Thiên Kim đường mời đại phu đến.” Tô thị sinh non, không thể nào không cần đại phu. “Bảo đại phu mang theo nhân sân đến, mặc kệ giá cá miễn càng lâu năm càng tốt.”

Hồ Ngọc Nhu đã dỗ dành Chu lão thái thái xong, lúc này tiện thể nói: “Thiếp và mẹ vào thăm nhị đệ muội.”

Chu Thành Vũ lo lắng liếc nhìn cô, cô chỉ là một tiểu cô nương mười sáu tuổi, mong lần đầu gặp chuyện này chớ sợ.

Hồ Ngọc Nhu đương nhiên sợ hãi, nhưng là chị dâu, Chu lão thái thái lại không thể đi một mình như thế này, cô không đi không được. cô nhìn Chu Thừa Vũ ra hiệu cứ yên tâm, thực ra bản thân cô cũng sợ tiếp xúc với Tô thị vì sợ phiền phức, nên dứt khoát đỡ Chu lão thái thái đi chung.

Tô thị đau đớn, hét liên tục. Khổng ma ma ở bên trong an ủi nàng ta. Hai người vừa đi vào cửa đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Chu lão thái thái nhất thời mềm nhũn chân, nửa người đè lên Hồ Ngọc Nhu. Còn Hồ Ngọc Nhu vừa cố gắng đỡ bà, vừa nén cảm giác buồn nôn đang trào lên.

cô cố gắng chịu đựng, nhưng bụng sôi sục không yên, đứng ở cửa vội nói: “Nhị đệ muội đừng sợ. Chúng ta đã cho mời đại phu và bà đỡ rồi, đặc biệt phái người đi mời tiểu Hàn thái y, nhanh thôi, muội và cháu nhất định sẽ không sao.”

Vừa dứt lời, cô không kịp quan tâm đến phản ứng của Tô thị trong phòng, cứ như vậy đẩy lão Chu lão thái thái cho nha đầu, còn mình che miệng bước nhanh xuống hành lang. Khi cô vừa bước xuống hành lang, liền nôn thóc nôn tháo ra ngoài.

“Thái thái....” Quản ma ma đi theo vỗ nhẹ vào lưng cô, lo lắng, “Ngài không sao chứ?”

cô xua tay, nhưng vẫn tiếp tục nôn mửa, chỉ một lát thôi mà như muốn nôn cả mật đắng ra ngoài.

cô nhất quyết kêu Quản ma ma đi qua xem tình hình, còn bản thân vịn cây đứng lên, lại nôn tiếp.

Chu Thừa Vũ nghe Quản ma ma bẩm báo lại, chạy đến cạnh cô thì vẻ mặt cô đã tái mét không còn chút máu, dưới ánh trăng trông có vẻ khá đáng sợ. “Nàng sao vậy Nhu Nhu?” Chu Thành Vũ vội vàng tiến lên ôm lấy cô, vừa rồi cô ở trong nhà vẫn ổn, sao lại tách ra một lát lại thế này.

Hồ Ngọc Nhu đưa tay cho chàng đỡ: “không sao đâu, chỉ là thiếp ngửi không được mùi máu tanh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.