Có điều, nếu Chu Thừa Vũ biết sự thật, liệu chàng có thể chấp nhận cô?
Hồ Ngọc Ngu chắc chắn một điều: Chu Thừa Vũ yêu cô, nhưng cô không biết tình yêu đó sâu đậm đến độ nào, có đến mức chấp nhận được cô thực chất chỉ là... một linh hồn long đong ở thế giới khác?
Chàng có sợ hãi không?
Suy cho cùng, đâu phải người đàn ông nào cũng giống như Chu Chính Lãng, có thể chấp nhận Lương Nguyệt Mai sống hai kiếp người. Nếu Chu Thừa Vũ không thể chấp nhận, chàng sẽ làm gì? Là xa lánh và rời bỏ cô, hay…hay tìm đạo sĩ đến làm phép, hay dứt khoát…
cô nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất, cô sợ hãi toát mồ hôi lạnh, nhưng lo lắng lấn át nỗi sợ. cô lo lắng Chu Thừa Vũ không chấp nhận sẽ cho cô kết quả xấu nhất. Đến lúc đó, tra tấn là chuyện nhỏ, cái chính là cô sẽ đau lòng, tuyệt vọng đến chết chứ nhỉ?
Chỉ nghĩ thôi, cô đã thấy trái tim mình tan nát.
Quá quan tâm đâm ra lo sợ.
Hồ Ngọc Nhu ngơ ngác ngồi trên giường La Hán cạnh cửa sổ. Trong lúc đó, Chu lão thái thái sai người qua hỏi lý do Lương đại phu nhân về sớm, cô chỉ qua quít đáp do Lương Minh Nguyên muốn về nhà.
Vì có tâm sự, nên cô không ăn cơm trưa, cũng không ngủ trưa như thường ngày, cứ ngồi đó cho đến khi màn đêm buông xuống.
Chu Thừa Vũ vẫn về nhà.
Hồ Ngọc Nhu muốn xuống giường, mới nhận ra rằng chân đã tê dại. Quản ma ma nhìn thấy, bèn bước lên vừa xoa chân cho cô vừa nói: “Thái thái sao vậy? Là khó chịu hay là... còn giận tứ tiểu thư?”
cô lắc đầu, nhưng không biết giải thích thế nào, chỉ trả lời: “không phải, ta hết giận rồi. Muội ấy đâu? Bà biểu tiểu nha đầu sang nhắn với muội ấy qua đây ăn tối.”
Quản ma ma đáp ứng, ra ngoài ra lệnh rồi quay lại ngay để xoa chân cho Hồ Ngọc Nhu. Bà nhìn vẻ mặt hơi nhợt nhạt của cô, nhưng cô không chịu nói lý do, đành thôi vậy.
một lát sau, tiểu nha đầu truyền tin quay về, đứng ở cửa đáp: “Thưa thái thái, bên nhị thái thái đã sai người mang cơm cho tứ tiểu thư, tứ tiểu thư đã ăn rồi ạ.”
Nhị thái thái?
Hồ Ngọc Nhu cau mày. Dạo gần đây, nàng ta như có như không lấy lòng cô và Hồ Ngọc Tiên, cô biết, không biết nàng ta đang ủ mưu gì đây.
Trước đó cô không để ý đến, nhưng với những việc diễn ra trong hôm nay, cô nghĩ mình nên chú ý đến vấn đề này hơn. Suy cho cùng, Hồ Ngọc Tiên chỉ là một cô bé, tính tình lại bốc đồng, nếu gặp phải chuyện hàm hồ, biết đâu chừng làm ra chuyện ngu ngốc gì đó.
Tô thị miệng nam mô, bụng bồ dao găm, mình không có mưu mô như nàng ta, chứ nói gì Hồ Ngọc Tiên.
“Là ai đưa cơm cho Ngọc Tiên?” cô hỏi.
Tiểu nha đầu đáp: “Là đích thân Khổng ma ma đỡ nhị thái thái đưa ạ. Lúc nãy khi nô tỳ đi qua đúng lúc nhị thái thái nói cái gì mà tứ tiểu thư định đi qua nhưng bị nhị thái thái ngăn cản.”
Hồ Ngọc Nhu gật đầu, ra hiệu cho tiểu nha đầu lui xuống.
Đợi người đi khỏi, Quản ma ma thì thào nói nhỏ: “Thái Thái, có nên nói nhắn với tứ tiểu thư, đừng gần gũi quá với nhị thái thái hay không.”
Hồ Ngọc Nhu đứng lên hoạt động gân cốt, nghe xong liền lắc đầu: “Tô thị chủ động tiếp cận, chẳng lẽ Ngọc Tiên đuổi nàng ta sao. Ngày mai, ta sẽ nói chuyện với Ngọc Tiên, kêu nó xã giao thôi đừng thân thiết.”
Quản ma ma cũng biết đạo lý này, không nhắc nữa mà thay bằng: “Trưa nay ngài đã không ăn cơm. Giờ ngài đói rồi phải không? Muốn ăn gì, nô tỳ xuông bếp kêu người làm.”
Có đói không? cô không cảm thấy.
Nhưng đã bỏ hai bữa, cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta muốn ăn chút cháo, bỏ thêm chút dưa muối vào là được.”
đã bỏ hai bữa mà chỉ ăn chút này, sao chịu nổi chứ, nói gì thì bà cũng không đồng ý, thế là bà tự mình xuống bếp nấu vài món thái thái thích ăn.
Nhưng mà chờ bà làm xong, Hồ Ngọc Nhu đã ăn xong cháo dưa muối. cô nhìn thấy món giấm cá tây hồ được đặt trước mặt mình, ngửi được mùi cá, bỗng xây xẩm mặt mày, bỏ chén cháo xuống mà nôn mửa.
Quản ma ma vội đặt dĩa cá xuống, vẻ mặt tràn đầy lo lắng: “Sao vậy? Lại khó chịu nữa à? Dạ dày khó chịu sao? Đợi đã, nô tỳ cho người mời đại phu đến!”
Hồ Ngọc Nhu xua tay, chưa kịp lên tiếng lại nôn tiếp.
“Chuyện gì thế này!” Quan ma ma lo lắng đến nỗi trán đổ mồ hôi, vừa nhìn bàn ăn thì chợt nghĩ đến một chuyện, “Thái thái, tháng này ngài đến chưa, hình như đã trễ 20 ngày rồi, đúng không? ”
Kinh nguyệt của cô thường không đều, lúc đến ngày 27, 28 hoặc hơn 30 ngày. Có điều lúc ở huyện Trường Châu, Ngô đại phu đã giúp điều trị, cũng không nói gì nên khi đến kinh thành, cô bị trễ hơn 20 ngày, cô và Quản ma ma cũng không để bụng.
Song, trong giờ phút này, cô nghe Quản ma ma thốt ra câu này, lập tức phản ứng, “Bà... ý bà là ta có thể...” hai chữ ‘mang thai’ chưa kịp nói, cô lại nôn.
Quản ma ma tuy còn hồi hộp nhưng đã thôi lo lắng, ngược lại còn cười, “Ngài hiểu mà, chắc chắn có. Thái thái, nhất định phải mời đại phu đến khám lại mới được, chắc chắn là có!”
Hồ Ngọc Nhu cố nhịn nôn ọe, khẽ sờ bụng.
Có em bé sao?
“Đừng lo, đợi hai ngày nữa xem.” cô cũng hy vọng là có, thật ra cô mong chờ một đứa con thuộc về mình và Chu Thừa Vũ từ lâu.
Quản ma ma sững sờ, sau đó bà hiểu ra, “Ngài muốn chờ lão gia có ở nhà, rồi mời đại phu à?”
Thực ra cô chỉ không muốn uổng công vui vẻ, nhưng được bà cảnh tỉnh, cô cũng muốn chờ Chu Thừa Vũ ở nhà, cùng chung vui. Có điều cô sờ lên bụng và khẽ cau mày, cô nhất định phải nói rõ mọi chuyện với chàng trước khi xác nhận mang thai.
Bởi vì nghĩ có thai, nên dẫu không thèm ăn cũng phải ăn hết chén cháo, cô không động đũa món cá, nhưng ăn đậu hũ chiên rất nhiều, rốt cuộc cảm thấy no căng bụng, cũng nở được nụ cười.
·
Tô thị bên này cũng đang cười, nhưng là tức cười.
Nàng ta đến đây đã lâu, hỏi một hồi lâu, Hồ Ngọc Tiên chỉ mím chặt môi không chịu nói gì. Tính nhẫn nại của nàng gần như sắp bào mòn hết, nàng nhìn cặp má non nớt của Hồ Ngọc Tiên, muốn véo thật sự.
“Ngọc Tiên!” Nàng không thể không lên giọng. “Nha đầu muội sao vậy? Ở chung lâu vậy, ta là người thế nào muội không nhìn ra sao? Muội có chuyện cần ta giúp, nhưng ngồi lâu vậy mà không nói lời nào. Rốt cuộc vì sao tỷ của muội lại giận, muội không nói sao ta biết giúp chứ?”
Hồ Ngọc Tiên thật sự muốn mở miệng nói vô số lần, cô nàng không phải là người giỏi giữ miệng, nhưng mỗi khi muốn nói thì vẻ mặt nghiêm khắc của Hồ Ngọc Nhu lại hiện lên trong đầu cô nàng.
Vậy nên, dẫu Tô thị đang khó chịu, cô nàng cũng không nói.
cô nàng xin lỗi: “Tô tỷ tỷ, muội thật lòng xin lỗi, muội... muội đã hứa với đại tỷ, sẽ không nói ra. Thôi ạ, muội không nhờ tỷ nữa, cám ơn tỷ đã dạy dỗ muội rất nhiều. Tỷ muội ruột, giờ đại tỷ giận muội, chứ hai ngày nữa hết thôi ạ.”
Sắc mặt Tô Thị hết hòa nhã nổi.
“Ngọc Tiên! Muội thật.....không biết nói gì với muội nữa!” Giọng điệu của nàng ta hơi sốt sắng, “Đại tỷ của muội bảo là không được nói cho người ngoài, còn ta với muội là người ngoài sao, sợ cái gì? Đại tỷ của muội không phải là đại tẩu của ta sao, ta lại đối xử với muội như là muội muội ruột, vậy mà muội xem ta như người ngoài?”
Nhưng đại tỷ đã dặn, không được phép nói cho bất cứ ai ngoại trừ đại tỷ và tỷ phu?
Hồ Ngọc Tiên vẫn lắc đầu, vẻ mặt cô nàng càng thêm áy náy, ngẩng đầu liếc nhìn Tô thị, sau đó cúi đầu, như không có mặt mũi nào nhìn mặt Tô thị nữa.
Tô thị thấy cô nàng khó chơi thật, không muốn ở lại nữa. Nàng đã ở đây hai canh giờ, chưa kể trời đã tối từ lâu, Chu Thừa Duệ hẳn là đã về từ sớm.
Nàng lại lớn bụng, đi lại khó khăn.
Nàng dứt khoát lạnh mặt với Hồ Ngọc Tiên, “Tùy muội. Đến lúc tỷ của muội không tha thứ cho muội, chớ tìm ta khóc lóc kể lể. Đến lúc đó, ta sợ không giúp gì được cho muội đâu!”
Nàng ta đứng dậy, xoay người rời đi.
Câu ‘xin lỗi’ đến khóe miệng, Hồ Ngọc Tiên lại không thốt ra được. Tô thị đi đến cửa, cô nàng cũng đi theo, cuối cùng chỉ đành thở dài.
Tô thị giận hết sức giận. trên đường trở về, nàng rốt ruộc chịu không nổi nữa, bởi vì trời tối, không ai trên đường, trực tiếp phàn nàn với Khổng ma ma: “Chẳng lẽ ta đang làm hại nàng sao? Ta cũng tốt cho nàng ta thôi, nàng ta chỉ là một tiểu cô nương côi cút, chỉ dựa vào đại tỷ của nàng ta. Nếu hai tỷ muội có xích mích thì cô nàng muốn khóc cũng không có chỗ khóc! Còn có Lương đại phu nhân kia nữa, bà bà đi căn dặn đại tẩu thì sao, kết quả là người ta không giận mà về. Ta đây vì ai? Vì tốt cho Chu gia, nếu Lương đại phu nhân quở trách nhà chúng ta, đại tẩu không hiểu chuyện, đến lúc đó không phải ta cứu nguy thì ai?”
Khổng ma ma định khuyên nhủ, nhưng bên tai bà vang lên tiếng bước chân.
Bà nhìn lên, một đôi giày quan màu đen đập vào mắt bà.
Tô thị còn đang muốn cằn nhằn gì đó, bà ta vội kéo tay nàng. Tô thị “Ôi”, định hỏi gì đó thì nhìn thấy một người mặc quan phục trước mặt- Chu Thừa Vũ.
Đại bá đến khi nào?
hắn... hắn nghe hết rồi sao?
Tô thị sợ đến mức tim muốn ngừng đập, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, kinh hãi đứng tại chỗ. Chu Thành Vũ đứng cách đó không xa nhìn nàng ta, hai mắt thâm thúy, bên trong không có nhiệt độ.
“Nhị đệ muội nói rất đúng, đệ muội chỉ cần chăm lo đứa bé trong bụng cho tốt là được, chớ bận lòng chuyện khác.” hắn mở miệng, giọng nói trong đêm như một lưỡi dao, cắt thẳng vào người Tô thị, khiến cả người nàng đau đớn vô cùng.
Nàng há miệng, muốn nói nhưng không thốt thành lời, hai chân nàng mềm nhũn.
Khổng ma ma vội đỡ nàng ta.
Chu Thành Vũ vẫn vẻ mặt lạnh lùng, nhìn nàng ta một lát, sau đó xoay người sải bước rời đi.
Bởi vì trở về rất muộn, Chu Thừa Vũ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy trong phòng còn sáng đèn. Có điều, ánh đèn bên trong hắt lên gương mặt chàng, như sưởi ấm cho nó, khiến gương mặt ấy ấm áp hơn chút.
Hồ Ngọc Nhu nghe tiếng bước chân, bèn bước nhanh ra đón, trằn trọc cả ngày, nhờ vào sự cố ban nãy nên giờ phút này, vẻ mặt cô tràn đầy niềm vui.
Chờ cô đến gần, Chu Thừa Vũ nắm tay cô.
“Có chuyện gì vui à?” Sau cả ngày mệt nhoài trở về, bắt gặp được gương mặt tươi vui như vậy, Chu Thừa Vũ cảm thấy bao mệt mỏi đều bị xua tan hết.
cô lắc đầu, không rõ mình có thai hay không, nên không muốn nói. cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hôm nay chàng về sớm, thiếp rất vui”.
Chu Thừa Vũ siết chặt tay, kéo cô vào phòng, “Đừng tối nào cũng đợi ta, buồn ngủ thì nàng ngủ sớm đi.”
Hồ Ngọc Nhu mất tự nhiên, nói khẽ: “Chàng không về thiếp không ngủ được.”
Chu Thừa Vũ dừng lại, sau đó lập tức siết chặt đôi tay muốn buông ra của cô, giọng khàn khàn, “Hôm nay ta về sớm, chốt lát nàng đừng hòng ngủ.”