Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 82: Chương 82: Hôn nhẹ chàng ta, ôm ôm chàng ta, chắc hết tức thôi




Trời tối dần, xe ngựa cuối cùng cũng tiến vào huyện trường Châu.

Tiến vào cổng thành không xa là nhà của Triệu Tịch Ngôn, nhưng lúc chạy lướt qua đó, Triệu Tịch Ngôn chẳng có chút động tác nào.Chu Thừa Vũ không thể khỏi liếc nhìn y.trên chặng đường về, Triệu Tịch Ngôn vốn đã bớt xấu hổ, nhưng càng về gần huyện Trường Châu, dường như y có gì không đúng, không ngẩng đầu lên được một lúc lâu.

Chu Thừa Vũ không khỏi dừng mắt trên người y một lúc.

Triệu Tịch Ngôn cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt từ góc nghiêng. Mặc dù y khôngnhìn thấy ý gì từ ánh mắt đó, song, chẳng biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, mà y luôn cảm giác ánh mắt đó như đao như kiếm, khiến ý không còn chỗ trốn.

Cứ chịu giày vò sống một ngày như một năm như vậy, mãi cho đến cửa nha môn huyện.

Vũ huyện thừa là người đầu tiên nhảy xuống xe, vội vàng tìm lý do chạy mất. Chu Thừa Hồng thì xem trò vui không ngại chuyện lớn. Sau khi nhảy xuống xe, hắn đứng sang một bên, hớn hở nhìn Triệu Tịch Ngôn cúi đầu nhảy xuống theo.

hắn ta nhìn Chu Thừa Vũ, người cuối cùng cũng có vẻ mặt hơi không kiềm được, cười ha hả nói: “Tam đệ, nhà cửa Triệu giải nguyên bị cháy sạch rồi, không có chỗ ở. Luận về tình hay lý, đệ nên chu cấp cho người ta một chỗ để ở. Người ta không chỉ giành được vinh quang cho huyện Trường Châu, mà còn là... biểu ca đấy! “

Chu Thừa Vũ nhìn nhị ca gầy hơn một nửa thời trẻ, chẳng ngờ vẻ ngoài của huynh ấy đã đổi nhưng bản chất vẫn vô liêm sỉ như xưa. Chàng nhìn về đằng sau Chu Thừa Hồng rồi đột nhiên cất cao giọng hỏi: “Nhị ca này, năm ấy huynh trêu ghẹo những tiểu nha đầu hầu hạ trong nhà, nay chẳng biết ở đâu, nhị tẩu có biết không?”

Chu Thừa Hồng cười hì hì muốn gập sống lưng. “Chuyện đã nhiều năm rồi, giờ đệ nhắc làm gì chứ?”

Chu Thừa Vũ vẫn nhìn phía sau hắn ta, nhưng giọng nhỏ hơn nãy. “Tính ra cũng không lâu lắm.Ta nhớ, năm đó các nàng đều ở tuổi đẹp toàn 15 16t, đến giờ chỉ mới hai mươi lăm hai sáu tuổi thôi. Nếu ta nhớ không lầm, chẳng phải trước giờ nhị ca huynh luôn thích nữ nhân tầm tuổi này sao? “

Chu Thừa Hồng vẫn không nhận ra nguy hiểm đang đến gần.

hắn im lặng lắc lắc đầu, rồi nói: “nói tào lao! Ta thích nữ nhân tầm tuổi đó lúc nào?rõ ràng ta thích nhất các tiểu cô nương ở độ 14 15 tuổi tươi mơm mởn!” nói xong bỗng nhớ đến Tạ Kiều, hắn cười lộ vẻ hài lòng “Có điều hiện giờ, ta đã thay đổi rồi. hiện giờ đúng là ta thích người lớn tuổi hơn chút, tỷ như...”

Nhị tẩu đệ đó!

Tiếc thay, mấy từ đó chưa được thốt ra miệng thì lỗ tai hắn ta đã bị người ta véo mạnh.Vặn trái mộtvòng rồi vặn phải một vòng. Tạ Kiều bị tức đến đỏ bừng mặt, “Chu Thừa Hồng, chàng nói cái gì, chàng lặp lại lần nữa xem!”

Chu Thừa Vũ băng qua hai người ồn ào, đến sánh vai với Hồ Ngọc Nhu rồi hành lễ với Lương Nguyệt Mai, “Đại tẩu.”

Lương Nguyệt Mai gật đầu, nói với sự quan tâm: “Ổn cả chứ, có chuyện gì không?”

Chu Thừa Vũ nhìn Hồ Ngọc Nhu, thây sắc mặt nàng trông không dễ nhìn lắm, chàng hơi nhíu mày, đáp lời: “không có gì, nhưng...” Chàng dừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Nhưng đệ có chuyện cần đại tẩu giúp.”

Lương Nguyệt Mai hơi bất ngờ, song đồng ý ngay tắp lự: “Đệ nói đi!”

“Chuyện này rất dài dòng, chúng ta về phòng rồi nói.” Chu Thừa Vũ nói, không có việc gì kéo tay Hồ Ngọc Nhu,còn cô đang xem trò vui nhốn nháo của Chu Thừa Hồng và Tạ Kiều. “đi nào!”

Lương Nguyệt Mai quay đầu đi về phía trước.

Hồ Ngọc Nhubị kéo lê hai bước mà vẫn còn nhìn. “Nhị ca và nhị tẩu như thế không sao chứ?” cô thực sựmuốn nói với Chu Thừa Vũ rằng, đang yên đang lành, đâm chọc cho người ta cãi nhau làm gì hả.

Chu Thừa Vũ thờ ơ nói: “không sao, nhiều lắm thì bị nhị tẩu đập một trận thôi.”

Hồ Ngọc Nhu: “...” Đây là cổ đại sao?

Chu Thừa Vũ mở năm ngón tay cô ra, vỗ nhẹ lên vai Hồ Ngọc Nhu. “Sao sắc mặt xấu thế này, cơ thể khó chịu à?”

Tuy biết rõ chuyện đêm qua đại khái giấu không nổi, nhưng bây giờ Chu Thừa Vũ vừa trở về, Hồ Ngọc Nhu cảm thấy nhất định không thể thừa nhận được. Tốt nhất là tối hẵng thừa nhận, trên giường, nếu lúc ấy chàng ta không vui, thì hôn nhẹ chàng ta, ôm ôm chàng ta, chắc hết tức thôi.

Thực sự không được nữa, thì cùng nhau học tư thế mới trong sách...

Mặt Hồ Ngọc Nhu hơi ửng đỏ lên, sau đó liếc nhanh sang Chu Thừa Vũ, nhanh chóng lắc đầu, nói: “không gì, thiếp lo lắng cho chàng thôi. Sáng sớm qua chàng đi vội vàng, thiếp hỏi Vũ huyện thừa mới biết chàng đi Phủ Thành gặp nguy hiểm, tối ngủ không yên giấc. “

Chu Thừa Vũ mặt không cảm xúc, nhưng lời nói ra khá hờ hừng, “À, ta còn ngỡ là nàng lo lắng cho Triệu Tịch Ngôn chứ. Vũ huyện thừa nói rồi, hắn không sao.”

Lương Nguyệt Mai cách xa hai bước. Lúc này, Hồ Ngọc Nhu giải thích không thích hợp lắm. cô chỉ lặng lẽ đưa tay ra, nhanh chóng bắt lấy tay Chu Thừa Vũ, may là chàng ta không tránh, nên Hồ Ngọc Nhu không khách sáo nhéo mạnh.

Cái tên này, dám hiểu lầm cô này!

Cái mà cô cho là mạnh lạichẳng khác nàogãi ngứa cho Chu Thừa Vũ, chẳng qua hành động này của cô, làm cho cục tức suốt chặng đường trong Chu Thừa Vũ vơi bớt chút ít.

·

Triệu Tịch Ngôn chỉ đứng đằng xa nhìn Hồ Ngọc Nhu, còn không nhìn rõ nàng thì nàng đã quay đầu đivào với Chu Thừa Vũ. Triệu Tịch Ngôn khẽ thở dài,thu tầm mắt lại, không quan tâm đến Tạ Kiều và Chu Thừa Hồng đang nhốn nháo, nhấc chân đi về bên kia Chu gia.

A Quỳnh đang đợi y ở cửa. “Biểu thiếu gia, ngài ổn chứ?”

Mặt Triệu Tịch Ngôn chợt lộ vẻ kinh ngạc vui mừng, “A Quỳnh? Có phải... là huyện lệnh phu nhân phái cô chờ ta không?”

A Quỳnh có chút thông cảm nhìn Triệu Tịch Ngôn, nhưng vẫn lắc đầu tàn nhẫn. “không phải ạ, là cô phu nhân làm muốn gặp tiểu như nhà ta, nhưng tiểu thư không có thời gian gặp bà, đó là lý do ta ở đây chờ ngài, để ngàikhuyên lơn cô phu nhân.”

Triệu Tịch Ngôn thất vọng gật đầu.

Chỗ ở của cha Triệu và Hồ thị cách nơi này một quãng.Bên này A Quỳnh dẫn Triệu Tịch Ngôn chạy về đến cửa tiểu viện, thì đã nghe Hồ thị bên này lớn giọng la, “Ta là cô cô của A Nhu. Nàng ta làm chuyện hổ thẹn với Tịch Ngôn nhà ta còn chưa nói, ta nhờ nàng ta ra mặt giúp đỡ thì có sao? Nếu nàng ta không còn cảm tình với Tịch Ngôn nhà ta thì nàng ta đã không... “

Nghe đến đây, thấy bà càng nói càng sai, Triệu Tịch Ngôn bận rộn ùa vào, “Nương! Nương nói bậy bạ gì đó!”

A Quỳnhcũng thở hì hục đi vào, mặc kệ Triệu Tịch Ngôn có ở ngay chỗ này hay không, cô nàng cũng hét vào mặt Hồ thị: “cô phu nhân, ngài thận trọng kẻo nói chuyện cắn trúng lưỡi! Lần này, nếu khôngnhờ tiểu thư nhà ta, chỉ e bà chỉ còn bộ xương trắng, chẳng cám ơn thì thôi, đã vậy còn ở sau lưng nóibậy bạ, ngài có tin ta đánh đuổi bà không! “

Ngay cả Hồ Ngọc nhu mà Hồ thị chẳng để vào mắt, thì nói gì đến A Quỳnh, nhìn thấy tiểu nha đầu ngày xưa ở dưới gót chân bà không dám thở mạnh giờ lại hận không thể chỉ thẳng mũi mà chửi, nhất thời lửa giận trong lòng dâng cao ba thước.

Bà ta giơ tay nhấc chân, muốn đến đánh A Quỳnh.

Triệu Tịch Ngôn bắt lấy tay bà, kéo mạnh lại. Vì sức kéo mạnh, tay y vừa buông, Hồ thị liền ‘bộp’ đụng vào tường đằng sau. Trong chớp mắt, Triệu Tịch Ngôn mềm lòng, nhưng y nhanh chóng trở nên lạnh lùng. “Nương! Nương không nghĩ cho biểu muội, cũng nên nghĩ cho nhi tử một chút. Ngài ăn nói bậy bạ thế này, để Chu đại nhân nghe được, thìnhi tử làm sao bây giờ?”

Hồ thị còn đang choáng váng, nhưng nghe xonglời con, cũng nhận ramình sai rồi. Bà còn muốn cứng cổ tranh luận với con trai mình thêm mấy câu, nhưng thấy vẻ mặt trắng như tờ giấy của con, rốt cuộc không nhẫn tâm, ngậm miệng lại.

A Quỳnh nhìn dáng vẻ Triệu Tịch Ngôn, hơi hối hận.

Chưa chờ cô nàng rời đi, Triệu Tịch Ngôn đã nói: “A Quỳnh, cô cứ bận việc cô về trước đi, chúng tôi dọn dẹp một hồi rồi đi ngay.”

Hồ thị hoảng sợ, nói: “đi? Nhà chúng ta bị đốt cháy sạch, chúng ta còn nơi nào để đi?”

Triệu Tịch Ngôn nói: “đi đâu cũng được, chính là không thể tiếp tục ở đây.”

A Quỳnh trả lời một tiếng, quay gót bước đi.

cô nàng vừa đi, Hồ thị lập tức đóng cửa lại, một bên kéo cha Triệu đang góp vui, một bên nói với Triệu Tịch Ngôn: “Tịch Ngôn à, chúng ta không có nhiều tiền, nhà thì bị thiêu rụi, hôm nay ta vất vả lắm mới lấy lại một ít tiền, đây là chi phí để cha con con đến kinh thi cử!”

Cha Triệu cũng thuyết phục: “Đúng vậy đó Tịch Ngôn, chúng ta ra ngoài không thuê nổiphòng trọ, không đủ khả năng mua nhà, thậm chí ăn cơm còn không dễ dàng gì!”

Lẽ nào còn muốn ở lại Chu gia, ăn uống, ngủ nghỉ ở nhà Chu Thừa Vũ?

Mặt nào y cũng không bằng hắn, vợ cũng thua trong tay hắn, rồi lại kéo theo cả nhà đến ăn nhờ ở đậu nhà hắn, bản thân y biến thành hạng người gì?Chưa nói đến chính mình vốn chẳng có tư cách này, ngay cả có, y cũng không thể làm chuyện như vậy!

Y nói: “Ban đầu chúng ta dự định vào kinh hôm nay. Giờ đúng lúc, cả nhà ba người chúng ta đều vào kinh.”

Hồ thị nói: “Cứ thế đi sao? Nhà của chúng ta ở đây, cứ thế đi sao?” Bà chợt nghĩ đến mục đích Triệu Tịch Ngôn đến Phủ thành, “Tiết Sĩ Văn, cái tên Tiết Sĩ Văn đáng hận ngàn đao kia thì sao?”

Hôm nay, bà vốn muốn đến Hồ gia kiếm Tiết thị náo loạn một trận, nhưng nhớ đến Tiết Sĩ Văn, cuối cùng không dám đi. Lần này bà hỏi lại, lòng mong chờ. Nếu Tiết Sĩ Văn ngã xuống, bà cần phải đến Hồ gia, lột một lớp da Tiết thị mới hả dạ!

Triệu Tịch Ngôn kể lại rất đơn giản. Vì bọn được cứu trong lúc hôn mê, nên không có gì để thu dọn. Hồ thị chỉ cần về cầm vài thứ, là có thể trực tiếp lên đường.

“đi thôi!” Y dẫn đầu đi ra ngoài. “Hôm nay muộn rồi. Chúng ta ra khách điếm ở một đêm, sáng sớm mai hẵng đi.”

Hồ thị không bằng lòng lắm, nhưng bà nghĩ tới Tiết Sĩ Văn đã rơi đài, vừa hay có thể đến Hồ gia tìm Tiết thị bồi thường, thế nên bắc đắc dĩ đi theo.

Ba người vừa ra cửa Chu gia, đã nhìn thấy Chu Thừa Hồng ở cổng.

“Muốn đi thật à?” Chu Thừa Hồng từ miệng A Quỳnh biết được, ban nãy bị Chu Thừa Vũ hại bị một trận giày vò cực thảm, nên đâm ra chung một lòng với Tạ Kiều, đều muốn giúp đỡ Triệu Tịch Ngôn. “Ta nghe bảo nhà ngươi đã cháy sạch rồi, các ngươi muốn đi, dừng chân ở đâu?”

Triệu Tịch Ngôn nói: “Sáng sớm mai cả nhà ta sẽ rời khỏi huyện Trường Châu.”

“đi Kinh Thành à? Cả nhà ba người luôn?” Chu Thừa Hồng hỏi, trong lòng hắn cũng xác định. Vì vậy, hắn ta tức thì tháo hà bao trên thắt lưng, kín đáo nhét vào tay Triệu Tịch Ngôn,“Cầm đi, chờ ngươi đề tên trên bảng vàng, khi đó đừng quên cảm tạ ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.