Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 83: Chương 83: Tiểu thư, cô thực sự, thật sự là lưu manh quá mà!




Lúc Chu Thừa Vũ và Lương Nguyệt Mai nói chuyện Tiết Sĩ Văn và Đổng tri phủ ở Phủ thành, cũng khôngtránh né Hồ Ngọc Nhu. Hồ Ngọc Nhu ngẫm nghĩ rồi ngồi xuống dự thính. Cuộc nói chuyện này khiến côrất là xúc động, cô chẳng có địa vị như Lương Nguyệt Mai hay Tạ Kiều, nên cô cần biết rõ chút chuyện bên ngoài của Chu Thừa Vũ, để khi có chuyện phát sinh không bị rối tung lên.

Lắng nghe xong cảnh ngộ Chu Thừa Vũ gặp phải ở Phủ Thành, vẻ mặt Lương Nguyệt Mai rất nghiêm túc.

Hồ Ngọc Nhu thì ở bên cạnh giận hết sức giận, nhưng vẫn kiềm nén tâm trạng lại, nhưng hàm ý trong ánh mắt nhìn Lương Nguyệt Mai rất rõ ràng, thiếu điều bảo thẳng người ta ‘gật đầu lẹ đi còn chờ gì nữa’.

Chu Thừa Vũ vốn không quan tâm việc nàng ngồi cạnh nghe, bỗng nghe ra nàng thở dốc, cảm xúc không đúng, trạng thái không tập trung. Chàng vừa quay đầu lại, đã nàng tức đến nỗi gương mặt nhỏnhắn đỏ bừng lên, một đôi mắt hạnh nhân lấp lánh ánh lên lửa giận. Chàng nhất thời thời tò mò, đã tức thế này, sao còn kìm lại không lên tiếng?

Chàng đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng Hồ Ngọc Nhu.

Hồ Ngọc Nhu bị làm phiền, ngạc nhiên nhìn sang, chào đón cô là ánh mắt dịu dàng vỗ về, cuối cùng tâm trạng cô cũng dịu lại, cúi đầu.

Lương Nguyệt Mai thu hết những cử chỉ mờ ám của hai người vào mắt, đồng thời ngầm hiểu cười cười, cô ấy bỗng nhớ người chồng đang ở biên cương xa xôi. Cuối năm nay, chồng cô ấy sẽ trở lại. cô cũng nói với Tạ Kiều hai ngày trước, không có chuyện gì nữa, nên về Kinh Thành rồi.

“Chuyện này chuyển lên từng cấp một rất phiền. Đệ viết thẳng vào sổ con rồi đưa ta. Ta và nhị tẩu nhị ca đệ dựa định hai ngày nữa lên đường về Kinh.” nói đến đây, cô ấy dừng lại một lúc, rồi lại lắc đầu: “Nhị tẩu đệ mang thai, cấp tốc lên đường không ổn. Vậy đi, đệ viết xong sổ con, ta cho người mang về Kinh giao cho Thái Tử càng nhanh càng tốt.”

Chuyện này không thể trĩ hoàn, một khi trì hoãn, Đổng tri phủ ắt sẽ gian dối bù vào. “Được rồi, ngay trong đêm đệ sẽ giao cho tẩu.” Chu Thừa Vũ đáp lời ngay lập tức.

Hai vợ chồng tiễn Lương Nguyệt Mai ra tận cổng viện, mắt thấy cô ấy đi xa rồi, Chu Thừa Vũ quay lại, mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Hồ Ngọc Nhu.

Hồ Ngọc Nhu bất chợt hơi chột dạ, bày ra vẻ mặt tươi cười, hỏi: “Chàng có đói không? Có khát không? Có mệt không?”

Chu Thừa Vũ đột nhiên đưa tay ra, bóp nặn bên má mũm mĩm của cô. Có vẻ như xúc cảm da thịt quá mịn màng, làm chàng ta lâng lâng quên lối về, sau khi bóp một cái, chuyển sang sờ sờ mó mó khôngchịu buông.

“Ta đến thư phòng, nàng chờ ta về, nghĩ kĩ nên giải thới với ta ra sao.”

Hồ Ngọc Nhu buồn bực, “Giải thích gì chứ?”

Chu Thừa Vũ muốn bóp mạnh một cái, nhưng lại không nỡ. Cuối cùng, chàng đành buông tay và búng trán nàng một cái và ném một câu “Tự mình nghĩ thật kỹ”, liền quay người sải bước đi.

Hồ Ngọc Nhu nhìn bóng lưng chàng ta nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu ý chàng ta. Áng chừng chàng ta đã biết chuyện, vừa nghĩ thế, Hồ Ngọc Nhu vừa nhớ lại giọng điệu ban nãy của Chu Thừa Vũ tuy hờ hững, nhưng dường như còn bao hàm cơn giận dữ. Trong nhất thời, cô vừa cảm thấy căng thẳng lại hạnh phúc.

Có ghen thì tốt,có ghen thì mới chứng tỏ chàng ta quan tâm mình!

Nhưng... giải thích với lọ giấm chua, à, có vẻ như cô phải dùng tới đại chiêu rồi.

Bởi vì bận bịu viết sổ con nên Chu Thừa Vũ không về ăn tối. Hồ Ngọc Nhu gọi tên mấy món ăn, bảo nhà bếp làm tốt rồi bảo A Kim đưa qua. cô bắt A Quỳnh đến đo người cho mình, bảo A Quỳnh làm tổ phòng trong giúp đỡ cô may vá.

A Quỳnh cầm hộp may vá, đáp lời: “... Biểu thiếu gia tức giận, quyết phải đi. cô phu nhân hết cách, đành phải đi cùng Biểu thiếu gia. Nô tỳ lặng lẽ đặt kỹ bạc vào hành lý của biểu thiếu gia. Nếu biểu thiếu gia mở hành lý trên đường, tự nhiên phát hiện ra.”

Hồ Ngọc Nhu hiện không có tâm trạng lo cho Triệu Tịch Ngôn, huống hồ lần này cô được coi là ân nhân cứu mạng cả nhà bọn họ. Từ nay về sau, đường ai nấy đi, không liên lạc nữa mới tốt.

cô thuận miệng bảo: “Ờ, biết rồi, chuyện này xem như xong, sau này em đừng nhắc lại.” cô nhét mộtmảnh lụa đỏ từ của hồi môn vào lòng A Quỳnh. “một mảnh vải này, em cắt cho ta hai mảnh nhỏ mộtmảnh lớn, mảnh nhỏ lớn bằng lòng bàn tay ta, vầy nè, khối lớn đủ để làm quần nhỏ là được.”

Quần nhỏ cổ đại này lớn hơn quần lót hiện đại nhiều, cỡ bằng quần short.

A Quỳnh nghe thấy suýt hoang mang, Hồ Ngọc Nhu chỉ có thể vừa nói vừa khoa tay múa chân, cuối cùng cả hai hợp sức mới cắt ra được kích thước mảnh vải mà cô muốn.

Cái gọi là đỉnh cao vẻ đẹp chính là mông lung mờ ảo, so với lộ hết thì nửa che nửa hở mới mê hoặc người hơn. Do đó, Hồ Ngọc Nhu dặn A Quỳnh làm dùng vải lụa đỏ làm áo ngực chỉ che nửa ngực thôi. Vải lớn chỉ bằng lòng bàn tay cô, nó không thể che hết quang cảnh, có hai sợi dây mỏng ở phía trên và hai bên, buộc vào cổ, hai sợi dây mỏng được buộc ở sau lưng. Phần thân dưới thì không lộ liễu như thế, chiếc quần short được làm bằng vải lụa đỏ, chủ yếu để lộ đôi chân thon dài.

Công việc này quá đơn giản đối với người chuyên thêu thùa như A Quỳnh, chỉ có hai khắc là làm xong. Chỉ là tiểu nha đầu này tưởng tượng cảnh Hồ Ngọc Nhu mặc thứ dồ này lên người, tự mình làm mình xấu hổ, mặt mày đỏ như quả táo đỏ.

Mọi người đều là con gái nên Hồ Ngọc Nhu không tránh. cô đến sau bình phong, thay áo ngực và quần short vào, sau đó rút mảnh lụa trắng trong suốt từ của hồi môn, khoác hờ bước ra ngoài.

A Quỳnh bị sốc đứng ngây người, mắt không chớp nhìn Hồ Ngọc Nhu.

Hồ Ngọc Nhu xoay một vòng trước mặt cô nàng, có chút lo lắng, hỏi. “Có đẹp không?” Mặc dù cô nhìn xuống, thấy đôi chân trắng thon dài, cũng thích lắm. Nhưng không có gương dài, cô thực sự không biết cảnh toàn thân thế nào.

A Quỳnh rốt cục cũng hoàn hoàn, nhưng đâu thể không biết ngượng mà nói đẹp, nếu có nam nhân vào chắc người ta đã chảy máu mũi rồi. Thế nên, cô giận chân một cái, cả phu nhân cũng không gọi, chỉ nói, “Tiểu thư, cô thực sự, thật sự là lưu manh quá mà!”

nói xong, cô nàng như bị ai chọc ghẹo, e thẹn đỏ mặt, chạy phắt đi.

Hồ Ngọc Nhu: “...”

Có lẽ nào người cổ đại này không chấp nhận được loại đồ này? Nếu ở thời hiện đại, nó chắc chắn được đàn ông ưa thích, nhưng trong thời cổ đại...Chu Thừa Vũ cũng nói cô lưu manh chăng?

Hồ Ngọc Nhu che mặt, trời xanh ơi, lần đầu tiên cô bị người ta mắng lưu manh đấy!

Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng Tú Vân. “Phu nhân, nô tỳ có thể vào không?”

Tối hôm qua Tú Vân cũng ướt đồ. Hôm nay, cô đã thả nàng ta về nhà, chẳng biết hiện giờ ghé qua đây có chuyện gì. Nhìn lại chính mình, cô bèn tìm đại áo ngoài choàng vào rồi bảo nàng ta vào.

Tú Vân đúng thật là có chuyện. Bước vào cửa, nàng ta kính cẩn nói: “Nô tỳ ở nhà không có chuyện gì làm nên qua đây hầu hạ. Đến đây, nô tỳ mới biết Đại phu nhân và Nhị phu nhân chuẩn bị hai ngày sau về Kinh Thành. Nô tỳ nghĩ các phu nhân khó có được đến đây một lần, nếu sắp về rồi, chúng ta có cần tặng quà cho cho họ mang về ạ? Còn có, nếu các phu nhân ấy đã định ngày về, có phải nên làm mộtbữa tiệc tiễn biệt đàng hoàng sớm hơn không ạ? “

không thể không nói, Tú Vân là người có bản lĩnh. Sau khi gả cho Lô Quảng, cả người càng thêm trầm ổn già dặn hơn trước. Sau khi trở về được Hồ Ngọc Nhu dùng lại, nàng ta bèn bỏ hoàn toàn những tâm tư xấu xa. Bất luận là chuyện Hồ Ngọc Nhu nghĩ tới hay chưa nghĩ tới, nàng ta đều nghĩ tới, thậm chí còn luôn tiến bộ vượt bậc, nghĩ tới chuyện phát sinh sau đó.

Do đó, nàng ta vừa đề nhắc đến, Hồ Ngọc Nhu bèn gật đầu liên tục, “Ngươi nói có lý. Vậy đi, ngày mai chúng ta cùng đi dạo, xem liệu chỗ chúng ta có đặc sản gì không, chuẩn bị một chút cho các tẩu ấy mang về.” Đối với bữa tiệc tiễn biệt đó thì không cần gấp gáp, “Chờ bên đó định ngày đi, thì chúng ta xếp đặt bữa tiệc tiễn biệt. Đầu bếp trong nhà có sẵn, muốn mua đồ cũng tiện, chuyện này không đáng lo ngại.”

Tú Vân vâng dạ, lúc này mới ngước lên nhìn Hồ Ngọc Nhu, thấy khuôn mặt cô hơi đỏ. Nghĩ đến tin tức nghe được hồi sớm, nàng ta quan tâm nói: “Hôm qua phu nhân bị cảm lạnh khó chịu ạ?”

“không có, ta uống hai bát gừng, không sao cả.” Hồ Ngọc Nhu nói, nghĩ thầm A Quỳnh vẫn còn là thiếu nữ, nhưng Tú Vân đã là phụ nữ. cô có thể hỏi ý kiến Tú Vân nhỉ, “Ngươi đi đóng cửa, ta có chuyện này muốn hỏi ý kiến ngươi.”

Tú Vân không nghi ngờ cô, ngoan ngoãn đi đóng cửa lại.

Có lẽ Tú Vân không thân thiết với A Quỳnh, cũng có lẽ phản ứng quá lớn ban nãy của A Quỳnh, nên Hồ Ngọc Nhu cũng hơi ngại ngừng. Sau một lúc, cô mới cởi bỏ áo ngoài, nói: “người nhìn ta ăn mặc thế này, đẹp chứ? Ngươi... ngươi cảm thấy đại nhân có thể chấp nhận được không, có thích không? “

Trong nháy mắt Hồ Ngọc Nhu cởi áo ngoài, Tú Vân hoàn toàn không còn nghe thấy âm thanh gì nữa. Ánh mắt nàng ta nhìn thẳng vào Hồ Ngọc Nhu, nàng ta nhất thời muốn nhìn hết, rồi lại cảm thấy khôngnên nhìn.

A Quỳnh vừa nãy đỏ mặt như quả táo đỏ, còn nàng ta hoàn toàn hóa đá. Giống như linh hồn bay mất, mắt cũng không chớp. Nếu nàng ta không bị chảy máu mũi, Hồ Ngọc Nhu sẽ cho rằng nhìn xấu muốn chết.

cô bất đắc dĩ mặc đồ vào, lấy khăn lau chảy máu mũi cho Tú Vân. “Ngươi...” Lần đầu trong đời, cô gặp phải một người phụ nữ vì cô mà chảy máu mũi. Hồ Ngọc Nhu không thể nói rõ cảm giác lòng mình, chỉ là im lặng hơi nghi ngờ… lẽ nào Tú Vân là…les (đồng tính nữ)?

Nhưng trước kia, rõ ràng nàng ta muốn làm thiếp Chu Thừa Vũ.

Và hiện giờ, rõ ràng đã gả cho Lô Quảng.

Thế là, lẽ nào nàng ta ăn cả nam lẫn nữ?

Ý nghĩ này vừa lóe lên khiến Hồ Ngọc Nhu cảm thấy hết hồn, vô thức lùi lại.

Tú Vân nhìn cô đột ngột đổi sắc mặt, cuối cùng cũng hoàn hồn, vội bắt láy khăn che mũi, nói lắp: “Nô tỳ... nô tỳ bị bốc hỏa hôm nay.” nói xong liền xoay người chạy đi, nhưng chạy được hai bước nhớ lại câu hỏi của Hồ Ngọc Nhu, nàng ta vội dừng lại đáp: “... đẹp, rất đẹp! Cực kỳ đẹp!”

Tú Vân nói xong, quay đầu lại, chạy mà hoảng hốt.

Chu Thừa Vũ vừa đến chỗ Lương Nguyệt Mai đưa sổ con, về đến cổng viện đã thấy Tú Vân chạy ùa ra. Chàng ta vội vã né sang, Tú Vân chẳng phát giác ra chàng, cứ thế chạy đi.

Chuyện này là sao?

Chu Thừa Vũ nhíu mày, nhanh chân bước vào viện, bước vào phòng.

Hồ Ngọc Nhu còn chút cảm xúc bối rối, vừa nhìn thấy Chu Thừa Vũ, cô bèn đứng dậy và đi về phía chàng ta. Nhưng mở miệng xong, cô lại thấy sự nghi ngờ này chắc chắn là không nên nói, chưa nói thậtgiả còn chưa rõ, mà lỡ như thật, nói cho bình giấm chua Chu Thừa Vũ biết, chàng ta chắc chắn đuổi Tú Vân đi.

Mà nhỡ như hiểu lầm Tú Vân người ta, thì có lỗi với người ta biết bao.

Hơn nữa, cô thực sự đang cần Tú Vân hỗ trợ.

Chu Thừa Vũ vốn đã giang hai tay. Kết quả là, Hồ Ngọc Nhu dừng lại. Chàng ta đành bước lên ôm người vào lòng vậy. “Nàng làm sao vậy? Còn Tú Vân bị sao vậy?”

Hồ Ngọc Nhu tạm thời nói dối. “Vì Lô Quảng có chuyện, nàng ta đến xin thay Lô Quảng. Ta bảo khôngsao, nàng ta mừng quá chạy về báo tin, ngăn không được.”

Nếu ngày thường Chu Thừa Vũ dĩ nhiên không tin, nhìn biểu hiện của cô chắc chắn không phải thật. Nhưng lần này, chàng ta vừa cúi đầu xuống, vì Hồ Ngọc Nhu không mặc áo choàng, hai người vừa tiếp xúc làm quần áo lỏng lẻo hơn. Đập vào mắt chàng ta là làn da trắng như tuyết, mà chống đỡ bộ ngực chàng ta là bộ ngực mềm mại lộ không ít của nàng, khe sâu hút, chẳng cần nghi ngờ gì nữa, bên trong không mặc gì.

Suy đoán này khiến chàng nóng người ngay tức khắc.

Lời giải thích thế này... chàng rất thích.

Chu Thừa Vũ cúi xuống mà không nói gì, bế Hồ Ngọc Nhu đến tịnh phòng.

Tác giả có lời muốn nói:

Hoa Hoa Hoa: Dưới đây, lược bớt xyz 3000 chữ!

Chu Thừa Vũ: 3000 chữ? Với thực lực của ta, ít nhất cũng phải 6000 chữ đấy?

Hồ Ngọc Nhu: Phi!

Triệu Tịch Ngôn: Phi!

Tô thị: Phi!

Tú Vân: Phi Phi Phi!

Qúy Thành Vân: Ta cũng Phi Phi Phi! [Chính văn không thể xuất hiện, vở kịch nhỏ cũng không cho ra, sẽ không ai nhớ đến ta nữa đâu]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.