Gả Cho Thanh Mai Trúc Mã Vô Tình

Chương 14: Chương 14: Nếu có kiếp sau




Edit by Triệu Viu

Đôi mắt xinh đẹp của cô chỉ mở ra một khe nhỏ, những giọt nước mắt như pha lê cứ thế ứa ra, cô khóc lóc nói: “Em cũng không muốn như vậy, nhưng anh không quan tâm đến em, bà ngoại còn đang bị bệnh, phải tốn rất nhiều tiền, những bộ lễ phục kia rất đắt tiền, vậy nên em chỉ có thể mua hàng giả thôi, đã hai năm nay em không thể mua những bộ quần áo muốn mua...”

Quý Trác Nhiên sửng sốt nhìn cô, chợt nhớ tới chiếc váy cưới mặc đêm tân hôn được cô gấp lại gọn gàng.

“Không ai thích tiểu Yên cả, bọn họ đều cười em, nhưng em chẳng có cách nào, có thể là do em đáng ghét. Đôi khi em nghĩ, nếu một ngày nào đó bà ngoại qua đời, em sẽ chết cùng bà ngoại, như vậy có phải sẽ bớt đau khổ hơn không?”

Nghe cô nói vậy, Quý Trác Nhiên bước tới, nắm lấy bờ vai gầy của cô: “Tôi không cho phép em chết!”

Anh không ngờ, người phụ nữ trước mắt lại có suy nghĩ như vậy!

Cùng chết với một bà già, đúng là suy nghĩ hoang đường!

Cô lại như không nghe được lời của anh: “Nhưng… em vẫn còn nợ anh rất nhiều tiền… tiền mừng tuổi anh cho em, em đã đưa cho bà ngoại mua thuốc hết rồi, sức khỏe của bà ngoại không tốt, em sợ một ngày nào đó bà đột ngột qua đời, như vậy trên đời này sẽ không còn ai tốt với em nữa.”

Nói đến đây, cô lại cười: “Anh Trác Nhiên, anh không muốn em cũng được, như vậy em có thể quỵt nợ, dù sao anh cũng không thích em, chút tiền đó chẳng là gì với anh cả; em cũng chẳng là gì với anh.”

Trên môi nở nụ cười, nhưng nước mắt lại rỉ ra từ khóe mắt của cô.

“Tôi không cho phép em quỵt nợ, Khúc Yên, em nợ tôi rất nhiều, có trả cả đời em cũng không trả hết đâu!” Anh nổi giận nói, tuy chính bản thân anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận.

Anh nhìn vào chiếc váy rẻ tiền trên người Khúc Yên, lần đầu tiên cảm thấy nó rất chướng mắt.

Anh đưa tay ra, dùng sức xé nát chiếc váy đó, lại khiến làn da trắng như tuyết của cô và vết tím bầm ở ngang hông xuất hiện trước mắt anh lần nữa.

Dường như cảnh tượng điên cuồng đêm qua lại hiện ra trước mắt anh.

Ánh mắt của người đàn ông lập tức tối sầm lại.

“Khúc Yên, em là vợ... tôi.”

Anh đưa tay ra, mà cô lại gần trong gang tấc.

Cô mở đôi mắt còn đang mơ mơ màng màng ra, bóng dáng của người đàn ông trước mắt còn loáng thoáng vương lại đường nét thuở niên thiếu.

Cô mỉm cười, vẻ mặt còn vương nét ngây thơ: “Anh Trác Nhiên, kiếp này số mệnh của em không tốt, sinh ra là con gái của tiểu tam, em không có lựa chọn nào khác, nếu có kiếp sau, em sẽ lại gả cho anh, bồi thường cho anh có được không? Đến lúc đó, anh sẽ không ghét bỏ em chứ?”

Cô dè dặt nói ra câu nói cuối cùng kia.

Đây là tâm sự cô chôn chặt trong lòng, chưa từng thổ lộ cùng ai. Nhưng lần này, vì say rượu, cô hoàn toàn mở ra bí mật sâu kín nhất trong lòng mình.

Cô biết mình sinh ra đã thấp hèn, cô cũng biết mình không xứng với anh, vậy nên cô không cầu kiếp này, chỉ cầu kiếp sau.

Quý Trác Nhiên lại dừng lại.

Anh hít thật sâu, lại kéo chiếc chăn ở cạnh đó đắp lên cho cô.

Trong mắt anh… nhất thời chất chứa nỗi buồn man mác khó có thể tan biến.

Cuối cùng, anh không nói gì, xoay người rời khỏi phòng.

Vừa mở cửa ra, chuông điện thoại di động của anh chợt vang lên.

Anh lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi, trong điện thoại di động truyền đến giọng nói dịu dàng lại đáng yêu của Khúc Ngưng: “Trác Nhiên, anh đi đâu vậy? Em tìm mãi không thấy anh đâu.”

Anh suy nghĩ trong chốc lát, trả lời: “Khúc Yên uống say, giờ đang nghỉ ngơi ở tầng chín, giờ anh sẽ trở lại.”

“Oh, tiểu Yên cũng thật là, sao có thể uống say trong những dịp thế này chứ? Khi nào em sẽ nói chuyện với cô ta, giờ cô ta thế nào rồi? Đã thu xếp ổn thỏa chưa?” Khúc Ngưng dịu dàng nói, như thể mình là chị gái dịu dàng.

“Ừ, anh giải quyết xong rồi.”

Lúc Quý Trác Nhiên nói ra những lời này, anh không ngờ, nụ cười trên mặt người phụ nữ ở đầu điện thoại bên kia lập tức biến mất, muốn bao nhiêu âm u thì có bấy nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.